Ăn uống no nê, Tô Niên Niên chuẩn bị lấy tiền ra trả, muốn gây thiện cảm trước mặt nam thần, kết quả moi mãi xuống đáy mà không thấy tiền đâu.

Một xu cũng không có! Túi quần nhẵn thín!

(/)

Cô đành phải nhìn sang Cố Tử Thần cầu cứu, Cố Tử Thần quan sát biểu cảm của cô biết rõ lúc này cô đang lúng túng, còn hỏi với ý tốt: “ Không mang tiền à?”

Tô Niên Niên gật đầu như giã tỏi.

“ Muốn tôi giúp cô trả tiền?” Giọng nói mê hoặc vang lên bên tai.

Lại gật đầu lần nữa!

Nhưng con sói xám lòng dạ đen tối đâu có dễ gì bỏ qua cho lợn thần tài đáng yêu chứ? Đó là điều cực kỳ sai lầm!

Cố Tử Thần nhếch nhếch môi, nở nụ cười gợi cảm, đủng đỉnh nói: “ Tô Niên Niên, cầu cứu tôi đi.”

A phụt – Tô Niên Niên phụt sữa đậu nành từ miệng ra.

Tại sao lại có người độc ác thế chứ! Quá đáng quá! Ngoài độc mồm còn giậu đổ bìm leo, rốt cuộc còn có lương tâm nữa hay không?

Nhưng mà Tô Niên Niên duy nhất cũng chỉ nước mắt, ngân ngấn ầng ậng nhìn Cố Tử Thần, “ Cầu xin anh đấy, đừng bỏ tôi lại ở đây gán nợ, tôi cũng không đáng tiền........”

Chủ quán lúc này đang vắng khách, nghe thấy hai người nói chuyện còn đùa lại, “ Không sao, cô gái, cô ở lại đi, tôi không thu tiền của hai cô cậu, coi như tôi mời hai người bữa sáng!”

Sắc mặt Tô Niên Niên lập tức thay đổi, chỉ sợ Cố Tử Thần bán cô cho ông chủ này.

Cố Tử Thần liếc mắt nhìn, chủ sạp toàn thân run rẩy, hoàn toàn bị khí chất của cậu làm cho run sợ, không dám đùa nữa.

“ Cố Tử Thần, anh không phải tàn nhẫn thế chứ........đừng bỏ rơi tôi mà......” Tô Niên Niên bĩu môi, vẻ mặt ấm ức.

“ Tôi nói tôi sẽ bỏ rơi cô sao?” Cố Tử Thần nheo mày, sau đó nhìn thấy biểu cảm vui mừng hớn hở của Tô Niên Niên, phấn khích nói: “ Vẫn là anh tốt nhất! Tôi biết anh là người tốt mà.”

Cố Tử Thần đứng dậy trả tiền, đồng thời trong lòng thầm ý thức đề phòng những người lạ có ý gì với Tô Niên Niên, sau đó tiến đến vỗ vỗ vai Tô Niên Niên, “ Nhớ trả tôi tiền, lần này tôi không tính lãi nữa.”

“Cố Tử Thần!” Tô Niên Niên gào lên nói “ Tôi thu lại câu nói lúc nãy! Anh là đồ xấu xa!”

Cố Tử Thần nhún nhún vai, một tay đút túi quần, đi chầm chậm ở phía trước, “ Tô Niên Niên, tám rưỡi vào lớp, không muốn chậm thì nhấc cái chân ngắn của cô mà đi theo tôi.”

A a a a! Tô Niên Niên lúc này mới ý thức được, hai người đi tập thể dục buổi sáng đã mất rất nhiều thời gian rồi, nếu như trên đường về nhà lại bị chậm trễ, nói không chừng đi học muộn chứ chẳng chơi.

Cô chỉ có thể mang nỗi bực tức hóa thành động lực, co giò chạy về nhà, phi nhanh vào nhà tắm tắm rửa thay quần áo, hộc tốc cùng đi học với Trần Nguyên.

May là kỹ thuật lái xe của Trần Nguyên rất tốt, hai người kịp giờ đến trường.

Tô Niên Niên hai ngày này tập trung cao độ, đi học chăm chú nghe giảng, cho đến giờ nghỉ giữa giờ mới bỏ điện thoại ra xem.

Trên màn hình hình con chim cánh cụt không ngừng nhảy nhót, mở ra xem, là tin nhắn gửi từ nhóm của bộ tuyên truyền.

Là A Kiệt gửi tin nhắn: ‘ các anh em đồng chí của bộ tuyên truyền, một giờ trưa họp tại phòng vẽ, đến muộn đánh giá nhân phẩm.’

Tống Dư Hi không có điện thoại, Tô Niên Niên bảo cho cô, hai người hẹn thời gian, định một giờ trưa sẽ cùng đi.

Khi tan học, Tô Niên Niên đi qua chỗ ngồi của Doãn Sơ Hạ, Doãn Sơ Hạ không vui lườm cô một cái, Tô Niên Niên càng chọc tức cô ta, cười tít mắt nói: “ Doãn Sơ Hạ, xem ra cậu học hành rất vất vả, thức đến hai mắt quầng thâm cả rồi, có điều, cậu thật sự xấu hơn cả trước kia.”