Đường Dư đã quen từ lâu rồi, cậu còn nhớ năm đó khi Tô Niên Niên vừa quen hai người bạn thân Nọa Nọa Đậu Đậu, một ngày trước đó còn đang chìm đám trong chết đi sống lại, ngày thứ hai đã lại dung dăng dung dẻ đi ăn thịt dê nướng rồi.

Cậu mỉm cười nhìn bóng Tô Niên Niên, tâm trạng trong mắt dịu dàng gần như có thể tan ra thành nước.

“ Đường Dư, cho cậu ăn một miếng, xem, không phải mình rất rộng rãi sao!” Đang thất thần, không ngờ Tô Niên Niên đột nhiên quay người lại, nhét vào mồm cậu một miếng thịt bò khô.

Đường Dư có cảm giác giộng như làm việc sai bị bắt thóp. Trên khuôn mặt tuấn tú chợt ửng đỏ lên, lại cộng thêm được Tô Niên Niên bón cho cậu ăn, cậu cảm thấy cơ thịt toàn thân cứng lại.

“ Khụ khụ.......” Cố gắng nuốt xuống, suýt nữa thì nghẹn.

Tô Niên Niên quan tâm nhìn cậu, còn đưa cho cậu chai nước, Đường Dư nhất quyết không cần.

Chai nước đó Tô Niên Niên đã vặn nắp uống mấy ngụm, có lẽ bệnh quên lại tái phạm rồi, cho nên mới không kiêng nể gì mà đưa cho Đường Dư.

Đường Dư nào dám uống, cậu đương nhiên không phải vì chê Tô Niên Niên bẩn, mà là......xấu hổ......

Tô Niên Niên nhăn lại, còn chê ghét mà lườm cậu một cái: “ Đường Dư, tớ phát hiện cậu bây giờ càng ngày càng không giống con trai nhé, năm đó chúng ta còn mặc chung một cái quần, sao bây giờ lại bẽn lẽn ngượng ngùng giống một đứa con gái thế.”

Chúc Thành miệng há hốc hình chữ “ 0”, “ Mẹ ơi, Tô Niên Niên, câu nói này của cậu tiết lộ nhiều thứ quá.”

Tô Niên Niên lấy lại hứng thú, đang định giải thích với cậu ta, tiếng chuông vào lớp đã reo lên, đành phải quay người ngồi vào chỗ.

Tiết học cuối cùng của thứ hai là họp lớp, Giang Mộ lên bục giảng như bình thường, ánh mắt lướt Tô Niên Niên mấy giây, mới bắt đầu họp lớp.

Tổng kết lại tiến độ học tập của một tuần và biểu hiện của học sinh, Giang Mộ chuyển chủ đề, nhắc đến thành tích thi.

“ Thi tháng cả lớp đều thể hiện rất tốt, hy vọng các em có được thành tích tốt đừng kiêu ngạo, không ngừng cố gắng. Các em thi kết quả không được như mong muốn cũng đừng nhụt chí, thất bại một lần không quyết định điều gì. Ngoài ra, liên quan đến thành tích thi của Tô Niên Niên, tôi tìm giám thị coi thi của điểm thi thứ tư để đối chiếu, có lẽ là lúc đó phát thiếu một tờ trong bài thi, cho nên bài thi toán học của Tô Niên Niên chỉ có năm tờ. Buổi trưa tôi đã để em Tô Niên Niên làm nốt tờ thi cuối cùng, em ấy đã làm ra được đáp án. Do đó, tôi đề nghĩ cộng điểm hai bài thi cuối cùng đó vào thành tích của Tô Niên Niên, các em có ý kiến gì không?”

Nói thật, trong lòng Giang Mộ hết sức thấp thỏm, anh thực ra hiểu rõ mình đang nói dối, đây quả thật không phải hành vi nên có của một nhà giáo.

Nhưng anh không muốn Tô Niên Niên chịu ấm ức, dù sao anh đã nợ cô quá nhiều.

Lời vừa nói ra, ngay lập tức cả lớp nhao nhao cả lên, phản ứng của các học sinh đều rất kịch liệt.

Có tán đồng- -

“ Đúng đúng đúng! Em biết là Niên Niên không lẽ nào lại thi không qua, thầy giáo, thầy mau thêm điểm cho Tô Niên Niên đi ạ!”

Có phản đối –

“ Ai ya, thầy giáo, thầy có chứng cứ không ạ? Tùy ý cho thêm điểm như thế có phải quá hời hợt không?”

Có người tùy ý---

“ Thêm thì thêm chứ sao đâu, cậu xem các cậu làm gì mà phải phản đối như thế chứ.”

Doãn Sơ Hạ biểu hiện đặc biệt kịch liệt, “ Thầy giáo, sao bài thi lại có thể phát thiếu chứ, nói không chừng Tô Niên Niên tự giấu đi ấy ạ!”

Lưu Doãn Nhi và Trương Hiểu Tiệp đương nhiên cũng vào hùa theo, giống như lúc đó cũng ở điểm thi đó vậy.

Tô Niên Niên không ngờ Giang Mộ lại đưa ra ý kiến như thế, cả buổi không phản ứng lại được.

Đường Dư im lặng hồi lâu đột nhiên nói: “ Doãn Sơ Hạ, khi thi có phải cậu ngồi phía trước Tô Niên Niên không?”