“ Aiya, con gái các cậu thật là, vì một người con trai mà ghen tức có đáng gì chứ, hay là tranh mình đây này, mình cũng rất đẹp trai.” Giọng nói đó ba lăng nhăng, còn cười hì hì hai tiếng, giải thoát kịp thời cuộc tranh luận của hai người Tô Niên Niên.

Doãn Sơ Hạ khịt mũi hừ một tiếng, “ Chúc Thành, ai mà thích một tên béo như cậu chứ.”

Tô Niên Niên cũng liếc nhìn anh ta, khóe miệng không nén được giật giật.

Đây không phải đối tượng mình xem mặt sao, tên béo nặng 90kg Chúc Thành.

Chúc Thành nhận ra Tô Niên Niên, vẫy tay với cô, Tô Niên Niên nhìn về phía cậu ta, đi đến ngồi xuống bên cạnh anh ta, Tống Dư Hi cúi đầu, chuyển sang bên khác ngồi.

“ Trùng hợp thế, cậu cũng ở Thánh Âm.” Tô Niên Niên cười với Chúc Thành, đưa tay ra bắt, “ Xin chào, Tô Niên Niên.”

(/)

Chúc Thành cười cười, “ Chúc Thành, mọi người đều gọi mình là lợn ca.”

Phụt.

Tô Niên Niên không nhịn được cười phì ra, trêu đùa, “ Đúng là chuẩn xác mà.”

Chúc Thành cũng không để bụng cô, nói chuyện vài câu, cửa lớp bước vào một người phụ nữ đeo kính, khoảng trên dưới 30 tuổi, gọng kính màu đen, trong mắt ánh lên vẻ ghê gớm, nhìn hết sức nghiêm khắc.

“ Chào các em, tôi là giáo viên tiếng anh Kim Vân của các em, chào mừng các em đến đại gia đình lớp f cao trung năm hai.” Cô khách sáo nói mấy câu, nhìn lướt một lượt học sinh trong lớp, “ Hôm nay ngày đầu tiên đi học, nhận sách trước, sau đó quét dọn vệ sinh phòng học một chút là có thể về nhà rồi.”

Trong đám đông lập tức phát ra tiếng reo hò, bị Kim Vân trừng mắt, lập tức ngồi im không dám ho he gì.

Kim Vân bảo mấy nam sinh đi đến phòng giáo vụ nhận sách, sau khi mỗi người nhận một quyển sách xong, lại phân nhóm cho cả lớp quét dọn vệ sinh.

Tô Niên Niên và Trương Hiểu Tiệp được phân nhóm lau bàn, được coi là công việc nhẹ nhàng.

“ Đi thôi, chúng ta đi lấy công cụ lau dọn.” Tô Niên Niên nói với Tống Dư Hi một câu, ngón tay Tống Dư Hi liên tục vuốt quyển sách, nét mặt lúng túng, mãi hồi lâu mới định thần lại, “ ờ được, mình dẫn cậu đi.”

Hai người đi hứng nước, cầm giẻ lau bắt đầu lau.

Trong hành lang đột nhiên chuyển đến một tiếng hét chói tai, sau đó là một nữ sinh thấp bé Lí Ân Mỹ chạy vào nói, “ Này, Cố nam thần, Diệp Tinh Vũ còn cả Trần Nguyên, lớp chúng ta lại đây, a a a a, xúc động quá.”

Giọng nói của Lí Ân Mỹ điển hình cao to thất thanh, ồn đến nỗi toàn bộ nữ sinh trong lớp giật bắt, chuẩn bị phong thái đón tiếp các hotboy.

Doãn Sơ Hạ đứng đó chỉnh lại chiếc váy của mình, hít một hơi thật sâu rồi đi ra khỏi lớp, Cố Tử Thần ba người quả nhiên đang ở hành lang, cậu ta ý thức nắm chặt lấy hộp quà màu hồng trong tay.

Bên trong là món quà và thư tình cậu ta chuẩn bị cho Cố Tử Thần, cậu ta muốn nói rõ với nam thần mà cậu ta thích hai năm.

“ Anh Tử Thần, em có lời muốn nói với anh.” Giọng nói Doãn Sơ Hạ không to, nhưng đủ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.

“ Hừ, Doãn Sơ Hạ muốn làm gì thế?”

“ Lẽ nào là muốn tỏ tình, có trò hay xem rồi.”

Giọng nói bàn luận của mọi người bay vào lớp, Tô Niên Niên nhìn qua tấm kính thủy tinh, cũng nhìn thấy được tình hình bên ngoài.

Cố Tử Thần dừng bước chân lại, lông mi dài đẹp ngước xuống, giọng nói lạnh lùng, “ Việc gì.”

“ Cái này, cái này là cho anh.” Doãn Sơ Hạ hồi hộp đưa chiếc hộp, không nói gì thêm, nhưng hàm ý đã gửi gắm trong đó cả rồi.

“ Woa, đúng là tỏ tình, Cố nam thần sẽ đồng ý chứ?”

“ Hứ, nói cái gì mà Cố nam thần là của mọi người, rõ ràng người tỏ tình là cậu ta.”

“ Doãn Sơ Hạ thật biết giả tạo.”