Thiếu niên mặt mày khôi ngô tuấn tú, nét đẹp như tranh dường như không để ý cô, mà là đi thẳng về phía Tô Niên Niên, giọng nói hết sức quan tâm mà cô chưa từng nghe thấy: “ Tô Niên Niên, còn nói bệnh mình không nhẹ? Gió thổi cũng sắp bay được rồi?”
Tô Niên Niên mơ hồ chỉ vào phòng học sau lưng: “ Tôi đang đợi anh tôi.........”
Cố Tử Thần cau mày lại, ngón tay thon dài vuốt lên trán Tô Niên Niên, nhiệt độ dưới tay nóng dọa người khác.
Chết tiệt, chắc chắn là kéo dài một ngày nên bệnh tình càng nặng rồi.
Cậu dùng giọng điệu như ra mệnh lệnh nói với cô: “ Cao trung năm ba còn khoảng bốn mươi phút nữa mới hết giờ, tôi đưa cô đi bệnh viện trước.”
“ Ồ....được.” Tô Niên Niên gật gật đầu, đột nhiên ý thức bên cạnh còn có Tống Dư Hi, quay người hỏi: “ Tiểu Hi, cậu muốn nói gì với mình? Doãn Sơ Hạ làm sao thế?”
Tống Dư Hi cắn môi, mãi mới nở nụ cười trên môi còn khó coi hơn là khóc: “ Không có gì, cậu mau đi bệnh viện đi, sốt quá là không được đâu, giữ gìn sức khỏe.”
Cô cũng không biết mình thái độ của mình lúc này là thế nào, việc của Doãn Sơ Hạ lại giấu nhẹm xuống.
Cô chỉ biết, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Cố Tử Thần với Tô Niên Niên, cô cảm thấy trong lòng khó chịu như bị đâm một nhát dao vậy.
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Tử Thần nhanh chóng lướt qua cô, không nói với Tống Dư Hi một câu, kéo cánh tay Tô Niên Niên đi về phía bãi đỗ xe.
Lên xe, Cố Tử Thần đạp chân ga, đi thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Đến bệnh viện, Cố Tử Thần bảo Tô Niên Niên ngồi ở ghế dài đợi cậu, cậu đi lấy số cho Tô Niên Niên.
Trong hành lang gió lùa qua mang theo cảm giác lạnh, cộng với mùi nước khử trùng trong bệnh viện, khiến người ta càng lạnh hơn.
Cố Tử Thần khẽ cau mày, không do dự, cởi áo khoác của mình ra đưa cho Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đưa tay đón lấy ôm trong lòng, ánh mắt bắt đầu có chút mơ hồ.
Cố Tử Thần lại kéo áo từ trong lòng cô ra, mặc lên cho Tô Niên Niên, kéo khóa xong, nhìn Tô Niên Niên tròn một cục mới yên tâm gật gật đầu.
“ Ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi tôi, không được đi đâu, không được đi với người lạ, nghe thấy chưa?”
Tô Niên Niên bĩu môi, mặc dù đau đầu kinh khủng, nhưng vẫn chưa mất đi ý thức, vẻ không vui khi Cố Tử Thần coi mình như trẻ con vậy.
“ Biết rồi, anh mau đi đi, tôi đợi anh quay lại.” Uể oải nói xong một câu, Tô Niên Niên cảm thấy giọng nói của mình bắt đầu ngột ngạt, ồm ồm vì nghẹt mũi.
Thái độ ấm áp của Cố Tử Thần đối với cô rất thoải mái, tất bật đi lấy số, thi thoảng lại liếc nhìn về phía sau, chỉ sợ Tô Niên Niên biến mất bất cứ lúc nào.
Tô Niên Niên làm gì còn sức mà động đậy, áo khoác của Cố Tử Thần to rộng, tóc cô phủ trên vai, giống như phù thủy nhỏ oán hận, mắt chăm chăm đợi Cố Tử Thần quay lại.
Chờ nửa buổi, cuối cùng Tô Niên Niên cũng được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ sau khi kiểm tra đơn giản cho cô xong, bảo y tá chuẩn bị tiêm cho Tô Niên Niên, Tô Niên Niên ra sức từ chối: “ Đừng! Cháu không muốn tiêm, đánh chết cháu cũng không tiêm.”
Cô nói một câu lại sụt sịt nước mũi một câu, nữ bác sĩ bị cô đùa cho phát cười, “ Nha đầu, không tiêm làm sao khỏi bệnh được chứ, không sao, không đau chút nào.”
Tô Niên Niên ấm ức nhìn Cố Tử Thần, Cố Tử Thần mềm lòng, đành phải hỏi bác sĩ: “ Có thể không tiêm được không ạ?”
Khóe miệng nữ bác sĩ nở nụ cười trêu chọc, “ Ồ, thanh niên đẹp trai, đối với bạn gái tốt thế à?”
Hai người trợn mắt nhìn nhau.