Tô Niên Niên ở một bên, nắm chặt tay lại.

--- ---

Mười phút trước.

Cố Tử Thần vừa lái xe đến cổng trường, đằng sau lao đến một chiếc BMW màu đỏ, hai chiếc xe suýt chút nữa chạm vào đuôi xe.

Lái xe lập tức bước xuống gõ cửa xe của cậu, Cố Tử Thần cau mày lại, hạ kính cửa xe xuống, trước mắt là một người phụ nữ xinh đẹp, mặc bộ váy màu đen công sở. Cậu sững người lại, lễ phép chào hỏi: “ Cháu chào cô....sao cô lại ở đây ạ?”

Cố Tử Thần thở dài một hơi, mỉm cười: “ Ồ, là Tiểu Cố à, cô thu dọn phòng cho Niên Niên thấy thẻ dự thi của con bé để quên ở nhà, cô đến để đưa thẻ dự thi cho nó.”

Cố Tử Thần gật gật đầu, nhưng thần sắc Sở Tố Tâm có vẻ cuống, nói: “ Tiểu Cố, cháu đưa giúp cô thẻ dự thi cho Niên Niên có được không? Công ty cô bây giờ đang có việc gấp, nhất định phải đi xử lý.”

Cố Tử Thần nghĩ một lát, trong đầu lại lượn lờ câu nói mà hôm qua lúc đấu mồm với Tô Niên Niên đã bật ra “Sau này tuyệt đối không dây vào mấy việc vớ vẩn của cô!”

Sao mà cậu lại có cảm giác muốn vả vào mặt mình vì câu nói đó chứ?

Nhưng cậu cũng không thể từ chối Sở Tố Tâm, mà đưa tay cầm lấy thẻ dự thi của Tô Niên Niên, nhẹ nhàng nói: “ được ạ.”

--- ---

Cửa điểm thi.

Tiếu Vũ lại nịnh hót Kim Vân thêm mấy câu, hết lời khen ngợi khiến nụ cười lộ ra trên môi người phụ nữ mãn kinh này, cậu ta mới nhìn thấy Tô Niên Niên đứng ở bên cạnh một cách đáng thương, giật nảy mình: “ Tô Niên Niên, sao cậu lại ở đây?”

Nếu không phải nhìn kỹ, cậu ta cũng không nhận ra nữ sinh ốm yếu này với nữ sinh có nụ cười sáng lạn đầy sức sống lại cùng là một người.

Tô Niên Niên mệt mỏi nói: “ Quên thẻ dự thi.”

Tiếu Vũ đứng hình, lần trước Cố Tử Thần với mấy người đã để lại nỗi ám ảnh cho cậu ta quá lớn, cậu ta ta quyết định cầu xin cô giáo giúp Tô Niên Niên, không ngờ chưa kịp nói thì một giọng nói quen thuộc truyền đến.

--- ---

“ Tô Niên Niên, thẻ dự thi của cô.”

Tiếu Vũ rùng mình một cái, có nỗi sợ bản năng đối với bóng dáng cao to đang chầm chậm bước đến.

Cố Tử Thần bước đến bên cạnh Tô Niên Niên, nhìn sắc mặt cô không tốt, nhíu mày lại nhìn.

Tô Niên Niên lúc này trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Cố Tử Thần đúng là thần giáng thế....lúc này trở nên vĩ đại hơn bao giờ hết.

Cô đưa tay cầm, tay hai người chạm vào nhau, Cố Tử Thần lập tức cảm thấy độ nóng trên người cô cực kỳ bất thường, trầm mặt hỏi: “ Cô biết mình ốm chưa?”

Con lợn này đúng là ngốc nghếch, tự mình cũng không chăm sóc nổi mình?

Tô Niên Niên sụt xịt mũi, lắc lắc đầu: “ Không sao, tôi uống thuốc rồi, Cố Tử Thần, cảm ơn anh nhé.......”

Bình thường cô lúc nào cũng coi Cố Tử Thần là kẻ đối đầu của mình, nhưng bây giờ cô thật sự cảm ơn Cố Tử Thần từ tận đáy lòng, nếu không cô không chỉ không tham gia thi nổi, nói không chừng trên đường về nhà còn gục xuống nữa.

Cố Tử Thần lại hồi phục khuôn mặt lạnh lùng, “ Vào thi đi, Tiếu Vũ, cậu chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Tiếu Vũ bị tóm gọn mặt mày đau khổ, gật đầu vâng dạ.

Tô Niên Niên cầm thẻ dự thi đi đến, Kim Vân lần này không nói gì, có điều thái độ vẫn lạnh như băng khiến người ta phát sợ.

Cố Tử Thần vốn dĩ đã đi được hai bước, đột nhiên nhớ ra gì đó, gọi giật Tô Niên Niên lại: “ Lợn thần tài, đứng lại!”

“ A?” Tô Niên Niên quay người, từ trong phòng học thò đầu ra, vì nguyên nhân bị ốm, không còn khí chất mạnh mẽ như thường ngày, mà mang theo vẻ yếu ớt, trong mắt mơ hồ.

Cố Tử Thần hít thở một hơi, dừng lại mấy giây rồi bước lên trước, Kim Vân ngăn cậu lại, lạnh lùng nói: “ Em không phải ở điểm thi này, không được vào.”