Doãn Băng Dao cả kinh, đột nhiên cả người bị kéo từ trên ghế sofa đứng lên.

Cô mệt mỏi mở mắt, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú căm phẫn đáng phóng đại trước mắt.

Thì ra, không phải là đang nằm mơ

"Anh về rồi à, muốn uống nước sao? tôi đi lấy cho anh ngay"cô vội vã tỉnh táo lại, định đi lấy nước cho Ngự Giao, lại bị anh ta kéo lại.

"Hôm nay cô làm gì với mẹ tôi hả?" anh gầm lên.

"Tôi không làm gì hết, sự việc không giống như quản gia Từ nói với anh đâu?"

"Doãn Băng Dao! Cô đúng là đồ đàn bà vô tình nham hiểm độc ác! Đã hại chết em trai tôi, chẳng lẽ bây giờ ngay cả mẹ tôi cô cũng muốn hại sao?" Trong mắt anh vằn những tia máu, có thể vì phẫn nộ, cũng có thể là vì mệt mỏi.

Doãn Băng Dao lắc đầu: "Không phải như thế, anh nghe tôi nói đã, vốn dĩ bà chủ không phải bị điên, bà ấy đang giả vờ"

Ngự Giao sững người một lúc, cau mày, nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin, "Cô nói gì?"

"Tôi nói bà chủ không bị điên, hôm nay lúc tôi đi thắp hương cho Gia Hạo, nghe thấy bà ấy đứng trước linh vị của Gia Hạo nói chuyện rất bình thường. Hơn nữa bà ấy còn có một bí mật, Ngự Giao, lý do Thẩm Gia Hạo xảy ra tai nạn xe, không phải là vì tôi từ chối khiến cậu ấy đau lòng muốn tự sát, mà là vì lý do khác" Doãn Băng Dao kích động nói.

Ngự Giao kinh ngạc một lát, nở nụ cười: "Cô đang kể chuyện cổ tích sao?"

"Là sự thật! Tôi không có lừa anh" Doãn Băng Dao sốt rột giải thích.

"Rõ ràng mẹ tôi đã phát điên, tôi đã từng cho bác sĩ tới khám, những lời cô nói căn bản không thể tin."

"Nhưng..."

"Cô im ngay" Ngự Giao ngắt lời cô, "Hơn nữa, bà ấy cần gì phải giả điên, việc này hoàn toàn không cần thiết"

"Có lẽ, có lẽ để che giấu bí mật kia, cho nên bà ấy mới giả điên" Doãn Băng Dao phân tích nói, "Hôm nay tôi nghe thấy bà ấy nói vì Thẩm Gia Hạo đã biết một chuyện, cho nên mới...."

"Đủ rồi! Cô có im đi hay không" Ngự Giao gầm lên một tiếng, "Cô thấy gia đình chúng tôi chưa đủ loạn sao? Doãn Băng Dao, từ nay về sau cô chỉ cần làm tốt những chuyện thuộc bổn phận của cô là được rồi, những việc khác cô không cần quan tâm"

"Chuyện này cũng nằm trong bổn phận của tôi! Nếu đúng là Thẩm Gia Hạo chết vì nguyên nhân khác, nếu anh hiểu lầm tôi...." Doãn Băng Dao có chút kích động.

Nếu thật sự là lỗi của cô, cô sẽ gánh chịu mọi trách nhiệm

Nhưng chuyện này hoàn toàn không đơn giản như vậy

Ngự Giao đột nhiên giơ tay ôm lấy cô, cúi đầu dùng môi chặn miệng Doãn Băng Dao.

"Ưm..." Doãn Băng Dao giãy giụa.

Ngự Giao ôm chặt cô vào lòng, mạnh mẽ cắn mút cánh môi cô.

Bàn tay nóng bỏng cởi bỏ bộ đồ giúp việc màu trắng miễn cưỡng mới có thể che khuất cơ thể cô.

Bế cô lên, bước nhanh tới phòng ngủ, ném xuống giường.

Doãn Băng Dao ngồi dậy, "Ngự Giao! Tại sao anh không tin tôi?"

"Bởi vì cô không đáng để tôi tin" anh vừa nói, vừa tháo caravat trên cổ, sau đó cởi quần áo

Cơ thể nặng nề của anh áp sát cơ thể mềm mại của cô, "Doãn Băng Dao, sau này tôi cấm cô nhắc tới chuyện này"

Mỗi lần nhắc tới, với anh mà nói đều là một loại tra tấn.

Ngôi biệt thự này, lộng lẫy xa hoa như một cung điện, nhưng với anh mà nói, nó giống như một ngôi nhà bỏ hoang, chỉ có anh cô độc sống trong đó.

Anh không muốn nghe cô nói ra những lời này.

Anh tin mẹ, mẹ sẽ không lừa dối anh

"Ngự Giao! Anh là tên đàn ông kiêu căng ngạo mạn, anh bị thù hận che mờ mắt! Anh hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ sự thật, cho dù anh nhìn thấy tận mắt, anh cũng sẽ không tin! Anh là đồ nhu nhược" Doãn Băng Dao nghiến rắng nghiến lợi nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt không hề sợ hãi.

"Đây là do cô tự đâm đầu vào chỗ chết"

"A"

Anh cúi đầu, cắn một cái thật mạnh vào bả vai cô, cho đến khi khóe miệng tràn ra máu tươi của cô, anh vẫn chưa nhả ra.

Anh là một tên ác quỷ khác máu! Ác quỷ!

Doãn Băng Dao nắm chặt tấm chăn, mấy ngày qua, cô đã nhận hết mọi sỉ nhục, giờ phút này, cho dù là chết, cô cũng không cầu xin anh ta buông tha!

Đau đớn lan ra toàn thân, Doãn Băng Dao cắn răng, đau đớn đứt quãng nói: "Ngự... Ngự Giao, tôi biết anh yêu thương em trai, tôi cũng vậy... cũng yêu em trai tôi, nhưng anh em tất cả nhưng thù hận này đổ lên đầu người khác, cậu ấu... cũng không thể sống lại, tại sao... tạo sao không đối xử tối với người còn sống:

Cô càng nói càng khiến anh kích động, càng tàn nhẫn lưu lại dấu vết trên người cô.

Anh buông bả vai cô ra, ánh mắt khát máu nhìn cô, đôi môi dính máu cong lên đầy ma mị: "Tốt nhất là cô ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, không nên khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi"

Anh cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người cô....

Lại một đêm hành hạ đau đớn không ngừng, sự đau đớn ban đầu trên cơ thể cô từ từ trở lên chết lặng.

Cơ thể cô, dưới sự hành hạ của anh, đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, không biết Ngự Giao đã đi đâu.

Anh ta thật sự là ma quỷ trong bóng đêm, chỉ xuất hiện khi màn đêm buông xuống, mỗi khi anh ta xuất hiện, cô nhất định sẽ thương tích đầy mình

May mắn mặc đồng phục giúp việc là quy định của nhà họ Thẩm, bộ đồ màu đen pha trắng kín đáo, vừa hay có thể che kín những dấu hôn trên cô, dấu răng, vết cào trên người cô.

Rửa mặt xong, Doãn Băng Dao vừa đi ra cửa, liền thấy Phùng Quân Bình tóc tai rối bời lao vào người cô.

Bà ta chạy đến nắm chặt hai vai Doãn Băng Dao, dùng hết sức lắc người cô, vẻ mặt hung dữ, "Cô nói gì với con trai tôi? Cô không được ở trước mặt con trai tôi nói xấu tôi"

"Bà chủ, đau quá, bà buông tôi ra đi" những vết thương Ngự Giao lưu lại vẫn khiến cô âm ỉ đau đớn, đột nhiên bị Phùng Quân Bình nắm chặt như vậy, khiến vết thương của cô đau như sát muối.

Quản gia Từ lên lầu, vừa khéo nghe thấy tiếng cô, ông ta bước nhanh đến kéo Phùng Quân Bình ra, "Bà chủ, bà về phòng đi, có khách đến nhà"

"Đuổi cô ta ra khỏi đây! Không cho cô ta ở lại nhà chúng ta" Phùng Quân Bình hung dữ chỉ vào Doãn Băng Dao.

Cô biết, bà ta đang giả bộ, vì sợ cô nói ra chuyện bà ta giả điên.

Quản gia Từ nhìn Doãn Băng Dao bằng ánh mắt sắc bén, "Cô mau xuống lầu đi, dưới lầu có khách, mau đi lấy nước trái cây cho khách, nhớ phải là nước chanh đó"

"Vâng" Doãn Băng Dao gật đầu, vội vàng chạy xuống.

Cô nhất định phải nghĩ cách, mọi người biết được chuyện Phùng Quân Bình giải điên.

Doãn Băng Dao xuống lầu, thấy một chiếc xe hơi sang trọng đỗ ngoài cửa, chiếc xe này nhìn rất quen, nhưng không thể nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.

Bưng ly nước chanh vào phòng khách, nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên sofa đọc tạp chí.

Doãn Băng Dao nhìn kĩ, đột nhiên cảm giác thế giới đang sụp đổ.

Cô gái kia! Là Tô Y Thu".