Quản gia Từ thấy Doãn Băng Dao tới, vẻ mặt lập tức trở nên u ám.

"Quản gia Từ, xin hỏi Thẩm Ngạn Bằng có ở nhà không?" Doãn Băng Dao lễ phép hỏi quản gia từ.

Ông ta hất cằm cao giọng nói, "Tên cậu chủ là để cho cô gọi thẳng như thế hả?"

Có thể vì cô đã biết chuyện bà chủ là người điên, nên thái độ quản gia Từ luôn không thân thiện với cô

"Hả, tôi...."

"Cậu chủ ở trong phòng sách trên lầu" ông ta lạnh lùng nói.

"Cảm ơn"

Doãn Băng Dao lên lầu, đi tới trước cửa phòng đọc sách của Ngự Giao. Cô đứng ở ngoài do dự mấy phút, mặc dù đã hạ quyết tâm, nhưng nếu đi cầu xin anh ta như thế này, nhất định anh ta sẽ lại sỉ nhục cô.

Cắn chặt răng, cố gắng lấy dũng khí gõ cửa phòng.

"Vào đi" giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.

Doãn Băng Dao đẩy cửa đi vào, thấy Ngự Giao đang mặc đồ ở nhà, im lặng ngồi bên bàn cúi đầu phê duyệt tài liệu.

Anh ta mặc đồ ở nhà, khiến sự lạnh lùng cũng được giảm đi một phần nào đó.

Cô đi vào, gọi: "Giao"

Ngự Giao ngẩng đầu lên, "Là cô sao"

"Ừm, tôi không làm phiền anh chứ"

"Có chuyện gì nói thẳng đi" Ngự Giao buông tập tài liệu trên tay xuống.

Cô đưa mắt nhìn tập tài liệu trong tay anh, không ngờ chính là hợp đồng thu mua công ty của bố cô.

Kinh ngạc nhìn tập tài liệu kia, cô không thể tin nhìn Ngự Giao: "Chuyện này... công ty của bố tôi, là anh thu mua sao?"

Anh phẩy phẩy tay, "Không phải cô đã nhìn thấy rồi sao, tôi nghĩ chắc hôm nay cô tới đây tìm tôi cũng là vì chuyện này thôi"

"Ngự Giao! Anh thật quá đáng" Doãn Băng Dao cầm tập tài liệu trên tay có chút run rẩy.

Anh không đồng tình nói, "Trên thương trường chính là người thẳng làm vua kẻ thua làm giặc, đây là một đạo lý rất đơn giản"

"Nhưng anh là cố ý nhắm vào công ty ba tôi đúng không?"

"Cô thông minh lắm" Anh không hề giấu giếm sự trả thù của mình với cô.

"Anh..." Doãn Băng Dao tức giận đến cả người run run, cô dùng hết sức giơ tay lên, muốn tát cho anh ta một cái, nhưng Ngự Giao nhanh chóng bắt được cổ tay cô, "Cô càng ngày càng to gan đó"

Doãn Băng Dao dùng hết sức giằng tay mình lại, "Ngự Giao, anh muốn trả thù thì hãy nhằm vào tôi đây này! người nhà tôi vô tội, hơn nữa, tôi đã không còn là người nhà họ Doãn nữa rồi"

Ngự Giao khoanh hai tay trước ngực, hai chân gác lên bàn, dáng vẻ bá đạo lại không mất đi tao nhã.

"Doãn Băng Dao, những đau khổ tôi phải chịu, tôi muốn cô phải chịu gấp đôi" giọng nói lạnh lùng của anh ta mang lên, mang theo sự rét lạnh đến thấu xương.

Cô hít sâu một hơi, cô gắng kìm chế phẫn nộ trong lòng.

Nhìn vẻ mặt cố gắng kiềm chế tức giận của cô, Ngự Giao cười cười: "Tức giận lắm sao?"

"Ngự Giao, anh muốn tôi phải làm thế nào mới có thể bỏ qua cho người nhà của tôi" giọng của cô trở nên nhã nhặn hơn.

Anh nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Không cần cô phải làm gì hết"

"Nhưng tất cả những chuyện này, không phải đều là vì tôi sao?"

"Đúng vây, đúng là vì cô, muốn trách thì hãy trách gương mặt này, nếu như lúc đầu em trai tôi không thích cô, không vì sự từ chối của cô mà đau lòng, nó sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ tôi cũng không vì thế mà phải nổi điên, bố tôi cùng không vì quá đau lòng mà trúng gió nằm liệt giường"

Anh kể ra từng việc cô phạm phải.

"Ngự Giao, anh không thể kết tội tôi như vậy, tôi thừa nhận có lẽ em trai anh xảy ra tai nạn một phần là lỗi của tôi, nhưng việc cha mẹ anh sao có thể đổ tội lên đầu tôi được"

"Tôi muốn đổ tội lên đầu cô đó" Ngự Giao thu chân, ngang ngược nói.

"Được, cho dù như vậy tôi cũng đã và đang nhận sự trả thù của anh rồi, nhưng xin anh hãy bỏ qua cho người nhà của tôi. Anh muốn tôi làm gì, tôi đều thực hiện không hề oán thán nửa câu"

"Nhưng, bây giừo tôi không còn cảm giác gì với cô, chỉ muốn làm cho cả nhà cô phải giống như nhà tôi, tôi muốn cô cũng phải trải qua cảm giác tan cửa nát nhà! ha ha ha"

Anh chậm rãi nói bốn chữ "Tan cửa nát nhà"

Nhìn ánh mắt kiên định của anh, cô biết, dù mình có quỳ xuống cầu xin anh ta, cũng không thay đổi được gì.

Hiện giờ điều duy nhất cô có thể làm, chính là đi điều tra rõ nguyên nhân, mẹ anh ta phát điên.

Cô phải cố gắng rửa sạch nỗi oan cho mình.

"Được rồi, vậy tôi có thể cậu xin anh một chuyện được không?" vẻ mặt cô dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh.

"Chuyện gì?"

"Để cho tôi ở lại đây, để tôi chuộc tội, tôi có thể làm người giúp việc cho anh, có thể phục vụ anh, tùy anh đánh mắng sao cũng được, chỉ cần trong lòng anh cảm thấy dễ chịu hơn"

Cô nhất định phải ở lại, nhất định phải làm sáng tỏ mọi việc

Ngự Giao không ngờ cô sẽ nói ra những lời này, anh có chút nghi ngờ đi tới trước mặt Doãn Băng Dao, "Trước đây không phải cô luôn muốn rời khỏi đây sao? Tại sao bây giờ...."

"Đúng, trước đây tôi muốn rời khỏi nơi này. Nhưng anh đã độc ác như vậy... tôi có thể chạy trốn tới đâu được chứ. Cho nên, cầu xin anh cho tôi được ở lại đây, có lẽ ngày ngày đối diện với tôi, hành hạ tôi, sẽ có một ngày nào đó, anh sẽ bỏ qua cho tôi"

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, Doãn Băng Dao, cả đời này tôi cũng sẽ không tha cho cô

Doãn Băng Dao thuận lợi ở nhà họ Thẩm, mặc dù quản gia Từ phản đối, nhưng sau khi nghe Doãn Băng Dao đảm bảo, tuyệt đối không nói chuyện nhà họ Thẩm ra bên ngoài, mới đành phải đồng ý.

Ngày hôm đó, Doãn Băng Dao đang quét dọn vệ sinh dưới lầu.

Kể từ ngày cô làm người giúp việc trong nhà họ Thẩm, mỗi ngày đều bận rộn với vô số loại công việc khác nhau. Cô biết, những điều này đều do Ngự Giao cố ý sắp xếp.

Ngự Giao từ trên lầu đi xuống.

Anh ta mặc bộ đồ khá thoải mái, chiếc áo len khoét sâu để lộ ra cơ ngực rắng chắc quyến rũ. Đi tới bên cạnh cô, anh chậm dãi nói một câu: "Đi theo tôi"

Doãn Băng Dao không hiểu, nhưng vẫn vội vàng đi theo anh ta ra ngời, vòng qua ba bốn ngã rẽ trong vườn hoa, đi tới một ngôi nhà hai tầng.

"Đây là khu thờ cúng của nhà họ Thẩm"

"Khu thờ cúng?" cô không biểu anh ta dẫn cô tới đây để làm gì.

Đẩy cánh cửa chính màu đen ra, bên trong đặt rất nhiều linh vị, Ngự Giao dẫn Doãn Băng Dao tới trước một linh vị, trên đó có đặt tấm hình của Thẩm Gia Hạo.

Anh bước lên, lấy hương và bật lửa, vừa châm hương vừa lạnh lùng nói: "Quỳ xuống"

Anh xoay người lại, nhắc lại lần thứ hai: "Tôi bảo cô quỳ xuống"

Nhìn ánh mắt sắc lạnh không cho phép kháng cự của anh ta, Doãn Băng Dao cắn răng quỳ xuống.

Cô chịu nhục, để có một ngày có thể rời khỏi một tên ác ma như anh ta.

Ngự Giao đưa ba nén hương cho cô, "Dâng hương cho em trai tôi"

Cô nhận lấy hương, Ngự Giao xoay người ngước mắt nhìn bức hình em trai, trong nháy mắt ánh mắt sắc bén rét lạnh đã trở thành dịu dàng.

"Gia Hạo, em nhìn đi, đây chính là người phụ nữ em yêu, hiện giờ cô ta đã hèn mọn quỳ gối trước mặt em, em có vui không? Từ nay về sau, cô ta chính là người giúp việc trong nhà chúng ta"

Nghe những lời anh nói, Doãn Băng Dao chưa bao giờ có cảm giác nhục nhã như lúc này.

Anh ta đột nhiên xoay người lại nhìn cô, Doãn Băng Dao hốt hoảng không hiểu anh ta định làm gì.