Cởi quần áo xong Doãn Băng Dao vẫn đứng trên bờ, hai tay ôm ngực, lạnh đến run lập cập.

"Lạnh thì xuống nước đi" Ngự Giao cười nhạo nói, "Không phải cô thông minh lắm sao? Sao bây giờ lại đần như vậy"

"Nước.... nước sâu không?" giọng nói run rẩy yếu ớt.

Ngự Giao đứng lên, cô nhìn thấy nước chỉ tới eo anh, vì thế mới dám bước xuống nước.

Cô yên tâm bước hai chân xuống nước, nhưng hai chân hoàn toàn không chạm đáy hồ.

"Bõm" một tiếng, Doãn Băng Dao mất thăng bằng rơi xuống nước. Cô giẫy giụa trong nước, mãi không tìm thấy điểm tựa. Đột nhiên, có một sức mạnh kéo cô lên.

"Đứng vững vào! Nước không sâu đâu" Ngự Giao buồn cười nhìn cô, đúng là ngốc nghếch.

Dưới sự giúp đỡ của anh, cuối cùng chân Doãn Băng Dao cũng đặt xuống đáy hồ, nước vừa hay đến cổ cô, chỉ còn mỗi một cái đầu.

Cô cố gắng ngẩng cổ lên, tránh việc uống phải thứ nước mằn mặn trong hồ

"Khụ... Vừa nãy không phải nước chỉ tới eo anh thôi sao?"

"Đúng vậy, nhưng không phải chỗ nào cũng như chỗ nào"

Hồ nước nóng này khá rộng, cô không biết ở đây cũng có chỗ sâu chỗ nông.

Cho dù chỗ nước sâu nhất chỉ tới cổ cô mà thôi. Nhưng từ bé cô đã sợ nước, bởi vì đối với cô mà nói, hồ bơi là một cơn ác mộng.

Đó là một cơn ác mộng đáng sợ, đến bây giờ cô cũng không dám nhớ lại.

Ngước mắt lên, phát hiện Ngự Giao đang yên lăng nhìn cô.

Trong đôi mắt, lóe lên những tia giận dữ.

Doãn Băng Dao vội vàng cúi đầu, ánh mắt nóng rực kia khiến cô không được tự nhiên.

"Vẫn còn tức giận vì chuyện tối hôm đó?" anh bất chợt hỏi một câu.

Doãn Băng Dao hơi kinh ngạc, "Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại"

Anh đã làm tổn thương cô, có nhắc lại cũng có tác dụng gì.

Cô nhớ anh ta đã từng nói, muốn biến cô trở thành người đàn bà đê tiện nhất.

Cho nên hiện giờ cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, cô sợ nhìn thấy sự tức giận trong đôi mắt đó. Đồng thời cũng sơ nhìn thấy sự dịu dàng trong đó.

Sợ mình sẽ không cẩn thận, lại quên mất những tổn thương ghi xương khắc cốt kia.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, anh liền buông eo cô ra, xoay người đi tới chỗ nước cạn có thác nước phía trước.

Vì đột nhiên mất đi chỗ dựa, Doãn Băng Dao cảm giác dưới chân mình trống không, cả người liền mất thăng bằng. Cô quơ tay vội vàng ôm lấy lưng Ngự Giao.

Cơ thể anh cứng đờ, cảm nhận hai bầu ngực mềm mại dính chặt vào lưng, khóe miệng lạnh lùng khẽ cong lên, Ngự Giao xoay người chế giễu cô, "Không thể đợi được nữa sao?"

Doãn Băng Dao nhận ra tư thế của bản thân quá thân mật, vội vàng buông anh ra.

Nhưng anh lại giữ chặt cô không buông, "Đã sợ nước thì đừng có khỏa khuấy lung tung"

Đột nhiên, anh xoay người, ôm cô tới chỗ nước nông.

Đi đến chỗ thác nước nhỏ, Ngự Giao buông cô ra, Doãn Băng Dao ngồi trên tảng đá, cuối cùng cũng có cảm giác an toàn.

Cô thầm thở phào một hơi, nước ấm từ từ chảy dọc cơ thể, dần dần trở nên thoải mái.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhắm mắt dưỡng thần.

Cô khinh thường liếc anh một cái, dè dặt hỏi: "Anh đến Nhật để tìm tôi à?"

"Không?" anh khẽ nhếp đôi môi mỏng, lạnh lùng nói.

"Vậy à" cô còn tưởng rằng anh ta cố ý đến tìm cô.

Nghĩ lại cũng đúng, anh ta chỉ muốn trả thù cô, tra tấn cô, làm sao có thể vì cô mà hao tâm tổn trí.

Ngự Giao mở to mắt, phát hiện Doãn Băng Dao đang nhìn mình

Đột nhiên, anh đưa tay kéo cô vào lòng.

Hai cơ thể trần trụi dính sát vào nhau, dòng nước ấm chậm dãi chảy qua những khe hở giữa hai người, như đang dịu dàng vuốt ve.

Có lẽ vì hơi nước mờ mịt, hoặc có lẽ vì Doãn Băng Dao sinh ảo gác, cô nhìn thấy sự dịu dàng từ trong đáy mắt anh.

Trong làn nước bàn tay anh chậm rãi vuốt ve cơ thể cô, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực mềm mại của cô

"Ưm..." bàn tay anh như có ma lực. Vừa rồi cô còn cảm thấy rét lạnh, giờ phút này đã cảm giác cả người nóng bừng, miệng đắng lưỡi khô.

Những sợi tóc ướt nhẹp, dính trên bờ vai trắng hồng của cô, quyến rũ động lòng người.

Ngự Giao cúi đầu, chiếm lấy cánh môi cô, nhẹ nhàng mút thỏa thích. Bàn tay vừa mới xoa nắn bầu ngực cô, đã ngang ngược tiến xuống phía dưới, vuốt ve vùng đất tư mật của cô.

Cả người Doãn Băng Dao run rẩy như có luồng điện chạy qua.

Anh khẽ nheo mắt nói, "Đây cũng không phải là lần đầu tiên, mà vẫn còn nhậy cảm như vậy"

"Tôi biết anh hận tôi, biết anh chỉ muốn sỉ nhục tôi, nhưng đừng nên ở đây...."

"Doãn Băng Dao, có một vài việc cô không biết" Nói xong câu đó, ngón tay anh liền đâm sâu vào trong cơ thể cô.

"A..." Doãn Băng Dao nhỏ giọng thét, khuôn mặt đỏ ửng.

Đang định hỏi anh ta là chuyện gì, nhưng không ngờ anh ta lại đâm sâu vào cơ thể cô thăm dò, đầu ngón tay không ngừng ma sát trong cơ thể cô.

Doãn Băng Dao cắn răng, nhưng những tiếng rên rỉ mờ ám vẫn thoát ra khỏi miệng cô.

Anh cắn nhẹ lên vành tai cô, dịu dàng nói, "Cô đúng là báu vật, tôi thực sự không nỡ, nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi chỉ hận không thể phá nát nó"

Đôi mắt anh lóe lên tia thù hận, dùng sức ôm cô đặt lên trên tảng đá.

Sau đó, anh nằm đè lên người cô.

Cũng may trên tảng đá có dòng nước ấm áp chảy qua, nếu không Doãn Băng Dao nhất định sẽ bị đông cứng.

Nhìn cô run rẩy, anh hỏi: "Lạnh không?"

Cô không nói lời nào, quay đầu không nhìn anh.

Cho dù cô không thể phản kháng, nhưng cô cũng sẽ không thể không biết hổ thẹn mà lựa ý hùa theo anh.

"Không sao, chỉ lát nữa thôi, tôi sẽ làm cả người cô nóng bừng" giọng nói ma mị của anh vang bên tai cô.