Vào lúc này, cô không thể tìm thấy sự giúp đỡ của bất kỳ ai, kể cả hai người chị em tốt luôn quan tâm cô.

Nhưng Băng Dao biết, con người sống trên đời này, có một số việc, phải tự mình đối mặt.

Bất chấp mưa to gió lớn, cô lao ra ngoài trời.

Bình thường em trai cô rất ít khi ra khỏi nhà, con đường cậu biết, cũng chỉ có một con đường từ nhà đến bờ biển.

Nhưng với thời tiết bây giờ, chắc chắn nước biển đã dâng cao, chẳng lẽ Doãn Lăng Diệc sẽ tới đó sao?

Trong lòng Băng Dao vô cùng lo lắng, bắt đầu xuất hiện cảm giác bất an.

Lăng Diệc à, em không thể có chuyện gì được, em là tất cả với chị...

Càng đi đến gần bờ biển, gió càng lớn.

Đây là một bến cảng lớn nhất của thành phố, nằm ở eo biển phía đông của Đài Loan giáp vùng biển của Nhật Bản, là con đường biển quan trọng trong việc vận chuyển hàng hóa từ phía Nam đến châu Mỹ và châu Âu, là bến cảng vô cùng quan trọng trong việc mua bán hàng hóa xuất nhập khẩu, nên đây cũng là một trong các con đường "Hàng buôn lậu" chảy vào Đại Lục Trung Quốc.

Trước khi bão đổ bộ vào đất liền, gió biển gào thét, sóng lớn cuồn cuộn đánh vào bờ, lúc này sự giám sát trên biển của cảnh sát biển hoàn toàn được buông lỏng.

Lúc Băng Dao đang chạy dọc bờ biển tìm em trai, nơi đó đang tiến hành một cuộc giao dịch “đen”.

Những hạt mưa nặng trịch và từng cơn gió rét lạnh không ngừng quất trên người Băng Dao, cô ôm chặt người, chạy trong cơn cuồng phong.

Một dáng người nhỏ bé mảnh khảnh, dường như có thể sẽ bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

Khi tới gần bờ biển, đột nhiên cô nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía trước truyền đến....

Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cách bờ biển không xa, có rất nhiều người đứng. Nhìn cách ăn mặc của những người đó, chắc chắn không phải người bình thường

Cả cơ thể Băng Dao run rẩy trốn sau một chiếc xe tải, im lặng thò đầu ra nhìn những người đang đứng cách đó không xa.

Ánh mắt cô lập tức bị thu hút bởi một người đàn ông trong số đó.... là một người đàn ông rất đặc biệt.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng da, đứng trước một hàng xe hơi đắt tiền sang trọng, những người vệ sĩ chia làm hai nhóm, che gió biển cho anh ta, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng khiến người đối diện thấy lạnh người.

Người đàn ông này, hình như cô từng gặp ở đâu rồi....

Cơ thể anh ta đứng sừng sững trong bão táp cuồng phong, giống như bức tượng thần ngàn vạn năm sau không bao giờ ngã xuống.

"Ông Hà, bây giờ những chiếc xe đắt tiền này đã bị cạo sước sơn rồi, tôi không thể giao cho người mua. Ông cảm thấy trong chuyện này ai sẽ phải chịu trách nhiệm?"

Người đàn ông mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm trầm đầy nam tính. Mặc dù đứng trong gió biển rít gào, nhưng nghe qua giọng nói vẫn vô cùng tự tin.

Giọng nói của anh ta, khiến Băng Dao cảm thấy rất quen.

Người đàn ông đứng đối diện cách anh ta vài mét, là một người đàn ông trung niên hói đầu người Đài Loan, "Ngự Giao, những chiếc xe này bị cạo sước sơn trên địa bàn của anh, tôi thấy người chịu trách nhiệm phải là anh...."

Người gọi là ông Hà còn chưa nói xong, ánh mắt sắc bén của Ngự Giao đã quét qua, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, "Vậy tôi có thể chọn cách từ chối nhận lô hàng này"

"Anh, không thể làm như vậy?"

"Ông Hà, tôi nghĩ chắc anh hiểu rất rõ, nếu muốn tiêu thụ lô hàng nhập lậu này, phải thông qua cửa ải của tôi"

"Anh muốn thế nào?" Vẻ mặt người đàn ông trung niên đặc biệt khó coi, Ngự Giao, quả nhiên giống như lời đồn nham hiểm độc ác.

Nhưng những lời Ngự Giao nói hoàn toàn là sự thật.

Ai kiểm soát bến cảng này, việc "buôn bán" sẽ tự nhiên dâng đến tận tay người đó. Tập đoàn Thẩm thị cấu kết với giới quan chức cầm quyền, nắm trong tay việc buôn bán của bến cảng, ngay cả những công ty lớn nhất.

Cùng với đó gia tộc Thẩm thị cũng là một thế lực lũng đoạn thị trường buôn lậu, bất kể là tổ chức buôn lậu quốc tế, hay tổ chức xã hội đen trong nước, muốn ra vào cảng thực hiện quá trình "rửa hàng", đều cần phải được sự cho phép của gia tộc Thẩm thị.

Bây giờ, Thẩm Ngạn Bằng là người đứng đầu Thẩm thị, giống như "Giao long vào biển, tướng giỏi cầm quân", đưa gia tộc vào thời kỳ phát triển hoàng kim nhất, thế lực của Thẩm thị không hề e ngại chính phủ, tài sản đủ để mua một cường quốc.

Bởi vì những điều này, anh được đặt một biệt hiệu - Ngự Giao.

Ngự Giao kéo cổ áo, giọng điệu thờ ơ của anh lại khiến người đối diện không có đường lui:

"Tăng thêm 10% chi phí sang tay, tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra, những chuyện sau này, tôi sẽ tự xử lý"

Trong lòng ông Hà tính toán một lúc, mở to hai mắt nhìn, "10%! Như vậy là hơn hai mươi triệu đôla! Ngự Giao, anh tham lam quá rồi đó"

"Quá khen"

"Không được, tôi không chấp nhận"

Hai nhóm người liền giương cung bạt kiếm, đám vệ sĩ của Ngự Giao lập tức rút ngay vũ khí ra.

Đối phương liền biết chuyện không ổn, hơn nữa hàng của bọn họ đang ở trong tay Ngự Giao, bây giờ chỉ có thể nín nhịn im hơi lặng tiếng.

"Được, tôi.... tôi đồng ý"

Người gọi là ông Hà mở miệng đồng ý, nhưng trong lòng vô cùng không phục, nhưng bây giờ tất cả đều nằm trong tay Ngự Giao, ông ta không thể không đồng ý.

Ông ta đột nhiên quay sang nhìn một bóng người dưới mặt đất, liền rút súng ra.

"Nếu Ngự Giao anh không phản đối, tôi sẽ ở trên địa bàn của anh lập tức giết chết thằng ngốc đã cạo sước xe này!"

Băng Dao đưa mắt nhìn theo, mới phát hiện người nằm dưới mặt đất là Doãn Lăng Diệc! Có hai tên vệ sĩ đang đứng bên cạnh cậu, khiến cô không thể nhìn thấy em trai mình ngay từ đầu.

"Không được! Dừng tay!" Bất chấp tất cả, Băng Dao lập tức lao ra, che trước mặt người em trai.