Sau khi hạ quyết tâm đưa ra quyết định này, trong lòng Ngự Giao trở nên thông suốt thoải mái hơn, cuối cùng anh hiểu được một đạo lý, thì ra khi thực sự yêu một người, không nhất định phải nhốt người đó ở bên cạnh mình, mà là để cho người mình yêu được hạnh phúc. Bởi chỉ khi người mình yêu được hạnh phúc, nhìn thấy người đó mỉm cười, mình mới cảm thấy được vui vẻ và hạnh phúc.

Buổi trưa Phạm Khiết Phàm tới gọi Ngự Giao cùng đi ăn cơm trưa, anh từ chối, cầm áo khoác một mình rời khỏi công ty.

Phương Chính Đông nhìn theo đầy tức giận, hiện giờ thời gian của Giao đều dùng để quan tâm tới Tiết Noãn Nhi mà thôi.

"Khiết phàm" Lang Long từ phía sau vỗ nhẹ lên bả vai cô: "Giao đâu?"

"Vừa vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, không biết đi đâu nữa có vẻ rất vội vàng, tớ lên mời cậu ấy đi ăn trưa cùng, cậu ấy cũng từ chối"

"Vậy chúng ta ăn cùng nhau đi"

"Đành vậy thôi"

Hai người cùng tới nhà ăn trong tập đoàn, khi dùng cơm Phạm Khiết Phàm luôn có vẻ thất thần. Lang Long lấy tay quơ quơ trước mặt cô.

Phạm Khiết Phàm không nhịn được đẩy tay anh ra, "Cậu làm cái gì đó?"

"Tớ thấy cậu ngồi ngây ra đến mức đút nhầm thức ăn lên mũi đó"

Phương Chính Đông nhìn xung quanh, ghé sát lại nhỏ giọng hỏi: "Cậu có biết rốt cuộc Giao muốn làm gì không?"

"Muốn làm gì là sao?" Lang Long hỏi

"Hiện giờ cậu ấy đã biết thân phận của Doãn Băng Dao, nhưng lại làm bộ như không biết gì, không phải cậu ấy đã tìm cô ta rất nhiều năm rồi sao? Nhưng bây giờ lại im lặng như vậy, hoàn toàn không giống với cách xử sự của cậu ấy" Phương Chính Đông nói ra nghi hoặc trong lòng.

Dựa theo tính cách của Ngự Giao trước đây, sau khi biết thân phận của Doãn Băng Dao, nhất định sẽ lập tức vạch trần, sau đó bất chấp thủ đoạn cho dù là thủ đoạn hèn hạ nhất cũng sẽ đem Doãn Băng Dao giữ chặt bên cạnh. Đó mới là tác phong của Giao, để đạt được thứ mình muốn, cậu ấy có thể không từ thủ đoạn nào. Nhưng bây giờ, lại im lặng như vậy... Cho nên Phạm Khiết Phàm không hiểu...

Mấy năm gần đây, đúng là Ngự Giao đã thay đổi rất nhiều, bất kỳ ai ở bên cạnh anh một thời gian dài chắc chắn sẽ nhận ra được. Nhưng quen biết Ngự Giao đã hơn mười năm, cô lại càng ngày càng cảm giác anh khiến người ta khó có thể nắm bắt.

"Thật ra thì tớ cũng không biết rốt cuộc cậu ấy muốn làm gì, nhưng cậu ấy nói với tớ rằng sẽ cho Tiết Noãn Nhi một món đồ cô ấy muốn"

"Món đồ gì? chẳng lẽ cậu ấy thật sự sẽ đem những tài liệu cơ mật của tập đoàn giao cho Tiết Noãn Nhi sao?"

Lang Long nhún vai nói: "Tớ cũng không rõ"

"Làm sao có thể làm như vậy" Phương Chính Đông kêu lên một tiếng, lập tức có người nhìn lại, cô vội vàng nhỏ giọng, "Nếu như làm thế, tổn thất sẽ vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa dương tuyết hoa và mục quang là hai kẻ sống chết đối đầu với tập đoàn của chúng ta, nếu để bọn họ biết được điều gì đó, thì không đơn giản là tập đoàn Thẩm thị sẽ bị tổn thất một chút tiền không thôi đâu" Cô rất khiếp sợ, chưa bao giờ nghĩ tới Ngự Giao sẽ vì một người phụ nữ mà hy sinh lớn như vậy.

"Đừng lo, tớ tin Giao làm như vậy là có lý do"

"Tại sao có thể không lo lắng! Tớ thừa nhận bình thường bất kể cậu ấy làm gì đều mang lại lợi ích lớn cho tập đoàn, nhưng rất có thể lần này cậu ấy sẽ bị tình yêu làm cho u mê đầu óc" tuy Phạm Khiết Phàm không muốn thừa nhận, nhưng cô không muốn thừa nhận cũng không được, Ngự Giao thật sự rất yêu Doãn Băng Dao.

Sáu năm qua, Ngự Giao điên cuồng tìm kiếm Doãn Băng Dao, điều này cô và Lang Long đều được tận mắt chứng kiến. Đây cũng là lý do tại sao, sau khi Lang Long biết Tiết Noãn Nhi chính là Doãn Băng Dao, anh cam tâm tình nguyện rút lui.

"Cậu lo lắng cũng vô ích, chuyện Giao đã quyết định chúng ta không thể thay đổi, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, hoặc chuyện thực ra không nghiêm trọng như cậu nghĩ"

"Chỉ mong như vậy"

Bây giờ cũng chỉ còn cách cầu nguyện, cầu nguyện Ngự Giao sẽ không vì một người phụ nữ hy sinh lợi ích của cả tập đoàn.

***

Ngự Giao không kịp dùng bữa trưa, lập tức lái xe tới nhà trẻ. Chiếc xe Aston Martin dừng lại trước cửa nhà trẻ, Ngự Giao nhìn chiếc đồng hồ trên tay, vừa hay tới giờ. Anh xuống xe đi vào nhà trẻ, đi vào tới lớp học của Tiểu Diệc, Ngự Giao đứng ở cửa nhìn cậu nhóc đang tập trung vẽ gì đó.

Anh vốn muốn lên tiếng gọi cậu, nhưng lại không đành lòng quấy rầy, vì vậy chỉ đứng ở cửa nhìn chăm chú Tiểu Diệc.... người con trai anh không thể nhận.

Cô giáo nhà trẻ phát hiện ra sự có mắt của Ngự Giao, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ hoa si. Ôi, đúng là một người đàn ông đẹp trai, đi về phía Ngự Giao.

"Chào anh, xin hỏi anh có chuyện gì không?" cô giáo nhà trẻ kích động nhìn gương mặt tuấn mỹ của Ngự Giao.

"Không có gì, tôi tới tìm..." anh không biết nên nói về mối quan hệ giữa mình và Tiểu Diệc như thế nào, đành nói: "Con trai bạn tôi"

Ngự Giao nhìn thẳng về phía cô giáo nhà trẻ, cô ta lập tức đỏ bừng mặt. Ánh mắt anh vô cùng sắc bén, ai cũng không dám nhìn thửng vào mắt anh.

"Là ai? Tôi gọi giúp anh"

"Không cần, tôi đợi lớp học tan cũng được"

Tiểu Diệc vẽ tranh xong, đang chuẩn bị đưa cho cô giáo xem, ngẩng đầu lên phát hiện cô giáo không có trong lớp học, vì vậy cậu nhìn ra phía ngoài, lập tức nhìn thấy chú Thẩm! gươn mặt cậu nhóc lập tức nở nụ cười tươi rói, "Chú Thẩm"

Ngự Giao nghe được giọng nói non nớt, trong lòng vui mừng, "Tiểu Diệc"

Đồng Đồng đặt bút màu xuống bàn, chạy ra: "Chú Thẩm, sao chú lại tới đây? Noãn Nhi nhà cháu đâu?"

"Noãn Nhi đang ở công ty"

cô giáo thấy thế, chen miệng vào hỏi: "Tiểu Diệc, chú này là gì của con vậy?"

"Là bố tương lai của con đó" Đồng Đồng cười sáng lạn, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu

Gương mặt cô giáo lập tức thoáng qua một tia mất mát, thì ra là hoa đã có chủ.

Ngự Giao hơi lúng túng, nhưng trong lòng rất vui. Nếu như Băng Dao nghe được những lời này, chắc chắn sẽ lại tức giận cho xem. Anh dắt Đồng Đồng ra khỏi nhà trẻ, cậu bé ngồi trên chiếc xe xa hoa của Ngự Giao, ôm chiếc cặp hoạt hình trong lòng, cái miệng nhỏ cười đến không khép lại được. Mỗi khi ở trước mặt Ngự Giao, Tiểu Diệc giống như một cậu bé đáng yêu, nhưng khi ở trước mặt những người bạn học nữ, cậu nhóc lại thể hiện giống như một người đàn ông thực thụ.

"Cháu muốn ăn gì? Chú dẫn cháu đi ăn"

"Chỉ cần được ăn cơm cùng chú Thẩm, ăn gì cũng đều ngon hết ạ"

"Nhóc con, miệng cháu cũng ngọt gớm"

"Hì hì..."

"Đồng ý với chú một chuyện được không?"

"Chuyện gì ạ?"

"Không được nói với Noãn Nhi chuyện trưa nay chú tới tìm cháu, được không?"

"Tại sao ạ?"

"Bởi vì..." Ngự Giao không biết nên nói thế nào với cậu bé.

"Bởi vì Noãn Nhi không thích chú Thẩm tới tìm cháu đúng không?" Tiểu Diệc rất thông minh đoán trúng.

Ngự Giao không nói gì, Đồng Đồng lại tiếp tục nói: "Đúng là sai lầm" cậu nhóc thở dài, mặt mày ủ rũ lắc đầu: "Haiz, Noãn Nhi nhà cháu đúng là không hiểu chuyện, chú Thẩm tốt như vậy mà..."