"Phu nhân" Tiết Noãn Nhi lẽ phép gật đầu chào Phùng Quân Bình.

tô Y Thu dịu dàng cười cười nói: "Là cô đưa chồng tôi vào bệnh viện đúng không?"

"Vâng. Hiện giờ tổng giám đốc đang nghỉ ngơi"

"Cảm ơn cô"

"Không có gì ạ"

Tiết Noãn Nhi nhìn Tô Y Thu, cô ấy vẫn xinh đẹp vẫn dịu dàng như vậy. Nhưng không biết tại sao, cô có một cảm giác rất lạ, có thể Tô Y Thu cho rằng giữa cô và Ngự Giao có quan hệ gì đó nên đối với cô có chút ác cảm. Điều này cô có thể hiểu được, là người phụ nữ ai cũng đều có thể như vậy. Có ai thích gia đình của mình bị phá hoại, nhưng thực sự cô chưa từng nghĩ sẽ phá hoại hạnh phúc của Y Thu.

"Hừ" Phương Chính Đông hừ lạnh một tiếng, "Nghe nói con trai đối xử với cô rất đặc biết"

Nhìn thấy Tiết Noãn Nhi và Doãn Băng Dao có dáng dấp giống nhau, trong lòng bà có cảm giác tức giận, nếu lúc đầu không phải do Doãn Băng Dao, chuyện bà ta giả điên làm sao có thể bị Ngạn Bằng phát hiện, nếu như Ngạn Bằng không biết bà giả điên, như vậy bí mật giữa bà và mục quang sẽ không bị phanh phui. Mà chuyện Gia Hạo không phải là cốt nhục của nhà họa Thẩm cũng sẽ không bị bại lộ.

Tuy Ngạn Bằng đã đồng ý tha thứ cho bà, đồng thời cũng đồng ý sẽ không trả thù, nhưng bà có thể cảm nhận được thực ra con trai vẫn rất khó chịu hoặc đang ghi hận trong lòng.

Tiết Noãn Nhi giải thích: "Tôi là thư ký của tổng giám đốc, nên phải luôn ở bên cạnh ngài ấy"

"Công việc là công việc, cô đừng mượn cớ công việc để quyến rũ chồng tôi, phá hoại gia đình người khác" ánh mắt Tô Y Thu tràn đầy khinh bỉ

"Mẹ...." Tô Y Thu nhẹ nhàng gọi một tiếng

Tiết Noãn Nhi hơi lúng túng nói: "Tôi hiểu"

"Sau này cô không cần tới bệnh viện nữa, con trai tôi đã có vợ nó chăm sóc không cần cô xen vào việc nhà người khác" Phùng Quân Bình hoàn toàn không che giấu sự chán ghét của mình với Tiết Noãn Nhi.

Thời gian trước, Y Thu vẫn thường xuyên khóc lóc kể lể với bà, nói Ngạn Bằng thích người phụ nữ này. bà lại thích Tô Y Thu, nghĩ rằng sau này sẽ không tìm được một người con dâu tốt như vậy, cho nên tuyệt đối không cho phép người phụ nữ có cơ hội đến gần Ngạn Bằng.

Tiết Noãn Nhi thầm thở dài, nói: "Vậy tôi đi trước"

"Ừm" Phùng Quân Bình vênh váo nói.

Tiết Noãn Nhi hơi cúi thấp đầu đi qua hai người phụ nữ trước mặt, sau đó đi thẳng ra cổng bệnh viện.

Khóe miệng Tô Y Thu khẽ nhếch lên mỉm cười tự đắc, có Phùng Quân Bình làm chỗ dựa khiến cô ta tự tin hơn.

"Y Thu, sau này đối với loại phụ nữ này không cần điềm đạm như thế, Ngạn Bằng quá xuất sắc nên sẽ có rất nhiều phụ nữ muốn lao vào lòng nó, con phải luôn luôn đề phòng phản kích, đừng để bọn chúng bắt nạt"

"Mẹ, con hiểu rồi. Cảm ơn mẹ"

"Đúng rồi, cũng được hai tuần lễ rồi, rốt cuộc con đã đi kiểm tra chưa? Có mang thai không?"

"Con..." Tô Y Thu ngập ngừng nói: "Con, con... gần đây con không bận quá chưa có thời gian đi khám, mấy ngày nữa sẽ đi ạ"

"Ừm, hi vọng là có tin tốt. Được rồi, chúng ta vào thăm Ngạn Bằng đi, mấy ngày tới con hãy ở trong bệnh viện chăm sóc nó, một bước cũng không rời. Những người đang bị bệnh sẽ rất yếu lòng, con phải tranh thủ cơ hội này thật tốt, đồng thời cũng có thể tranh thủ thời gian khám thai ở bệnh viện này luôn"

"Vâng, con biết rồi ạ"

Ngoài miệng Tô Y Thu vâng, nhưng nghĩ đến phải đi kiểm tra liền hoảng loạn bất an. Nếu như Phùng Quân Bình muốn đi kiểm tra cùng cô, vậy thì xong rồi. Không được, cô phải nhanh chóng nghĩ cách khác.

***

Ngự Giao vừa nhắm mắt lại muốn ngủ một lát, nghe thấy tiếng mở cửa liền mở mắt ra, trong đôi mắt tràn đầy vui sướng.

"Noãn nhi! Sao cô về sớm...." lời còn chưa nói hết đã nhìn thấy Tô Y Thu và Phùng Quân Bình đứng trước cửa.

Nụ cười trên mặt Ngự Giao dần cứng đờ, ngả đầu xuống giường nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ. Giờ phút này mặc dù ánh nắng tươi sáng, nhưng tâm trạng anh lại xuống dốc không phanh

Hiện giờ người anh không muốn nhìn thấy nhất chính là hai người phụ nữ trước mặt.

Tô Y Thu và Phùng Quân Bình liếc mắt nhìn nhau.

Phùng Quân Bình mỉm cười bước vào, thân mật ngồi xuống mép giường, quan tâm hỏi: "Con bị thương có nặng không? mẹ và Y Thu vừa nhận được tin liền lập tức chạy vào bệnh viện, Y Thu lo lắng đến mức khóc ròng từ nhà tới đây đó"

Ngự Giao nhắm mắt không nói gì

Tô Y Thu đặt túi trái cây xuống bên cạnh bình hoa.

Hai hàng mày kiếm khẽ nhíu lại, biết trước thế này anh đã không tới bệnh viện của mình mình, tránh để hai người bọn họ biết. Bây giờ có muốn yên tâm tĩnh dưỡng, muốn Băng Dao ở bên cạnh chăm sóc cũng không được rồi.

Tô Y Thu ngồi xuống đầu giường nói: "Ngạn Bằng, anh muốn ăn táo không? Em gọt vỏ cho anh"

"Không cần" anh lạnh lùng nói

Tô Y Thu nhìn Phùng Quân Bình cầu cứu.

Phương Chính Đông liền cười cười nói: "Chắc là con vẫn còn giận chuyện tối hôm trước đúng không? Chuyện đó là do mẹ khởi xướng, cũng chỉ là do mẹ thèm có cháu bồng quá, bây giờ trong nhà chúng ta chỉ con ba người, bố con và em trai con lại không còn, mẹ muốn nhà chúng ta có thểm người, vui vẻ một chút"

Nhắc tới bố và em trai, Ngự Giao càng thêm tức giận. Nếu như không phải lúc đầu Phùng Quân Bình cho bố anh uống thuốc, có lẽ bố anh đã sớm tỉnh lại chứ không phải chết trong bệnh tật như vậy.

Bàn tay đặt trong chăn xiết chặt thành nắm đấm, không phải anh chưa từng có ý nghĩ trả thù tất cả, nhưng anh vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn, vì dẫu sao bà ta cũng là người mẹ ruột thịt của anh.

Phùng Quân Bình nhận ra gương mặt nổi đầy gân xanh của Ngự Giao mới ý thức được bản thân đã nói sai, "Ngạn Bằng..."

Ngự Giao không thể nhịn được nữa, ngồi bật dậy khiến Phùng Quân Bình và Tô Y Thu giật nảy mình. Anh giận dữ hét lên với Phùng Quân Bình: "Bà còn dám nhắc tới chuyện này? Tất nhiên tôi biết bà chính là người cho tôi uống thuốc, vì chỉ những loại người xảo trá thủ đoạn như bà mới làm được chuyện này"

Cả cơ thể Phùng Quân Bình cứng đờ, bà ta hiểu hàm ý những lời nói của Ngự Giao, "Ngạn Bằng, loại thuốc này không có hại, con tha thứ cho mẹ đi, chỉ là do mẹ mong có cháu quá...."

"Câm miệng" Ngự Giao lớn tiếng quát, nếu như không có Tô Y Thu ở đây, không muốn cô ta biết những chuyện xấu trong nhà, anh đã muốn hét thật to tất cả mọi chuyện.

Trước đây bà ta cũng nói loại thuốc đó không có hại với bố anh, chỉ khiến bố anh ngủ mãi không tỉnh, Ngự Giao căm thù nhìn Phùng Quân Bình, dáng vẻ giống như muốn giết chết bà ta.

"Bà nghe kỹ cho tôi! Sau này nếu bà còn dám dùng những thủ đoạn như vậy, đừng trách tôi không nhận người mẹ như bà" bây giờ anh không thể chịu đựng được nữa, người thân nhất của mình lại có thủ đoạn mánh khóe như vậy.

"Ngạn Bằng, anh đừng nói chuyện với mẹ như vậy, chuyện kia... em, em cũng có trách nhiệm" Tô Y Thu dũng cảm nói.

"Cô cũng câm miệng lại cho tôi! Y Thu! Trước khi kết hôn, tôi đối xử với cô rất tốt, coi cô như em gái đó là vì cô dịu dàng lương thiện, nhưng bây giờ... cô nhìn xem rốt cuộc cô đã biến thành thứ gì? Cô biết không?"