Lang long chỉnh lại quần áo, bộ vest phẳng phiu trang nhã cũng không thể che lấp được sự ngông cuồng trong anh.

"Nói đi, tìm tớ có chuyện gì"

"Không hổ là bạn tốt, cậu là người hiểu tớ nhất" Phạm Khiết Phàm cười cười.

Lang Long nhếch miệng, lắc đầu.

"Cậu có cảm thấy gần đây Giao rất kỳ lạ không?" Phạm Khiết Phàm hít sâu một hơi hỏi.

Lang Long uống một ngụm nước, gật đầu: "Đúng vậy"

"Cậu ấy nói ở cùng Doãn Băng Dao là vì trả thù, nhưng tại sao tớ lại có cảm giác hình như cậu ấy đã động lòng với người phụ nữ kia rồi"

"Đúng vậy"

"Hả?" Phạm Khiết Phàm kinh ngạc, "Rốt cuộc chuyện đó có phải là sự thật không, cậu đừng chỉ nói hai chữ "đúng vậy" được không."

Lang Long suy nghĩ một lát gật đầu, phân tích, "Tớ nghĩ chuyện đó là thật. Nếu thực sự là vì trả thù, cậu ấy hoàn toàn có thể đối xử với cô ta giống như đã đối xử với những người có liên quan đến vụ tai nạn xe của Gia Hạo, hành hạ cho tới chết. Nhưng cậu ấy lại giữ Doãn Băng Dao ở bên mình, đó không phải là thích thì là cái gì. Hơn nữa cậu ấy cố ý tra tấn Doãn Băng Dao, thực ra là muốn ép bản thân không được thích cô ta"

"Tô Y Thu có biết chuyện này không?" Phạm Khiết Phàm hỏi.

"Vẫn chưa biết, nhưng mục đích của Giao chính là làm cho Doãn Băng Dao áy náy khổ sở trong lòng" Tuy Ngự Giao là một người khiến người ta khó có thể nắm bắt, nhưng là người anh em tốt của anh, Lang Long hiểu rất rõ con người anh.

Phạm Khiết Phàm im lặng, trầm mặc suy nghĩ gì đó.

"Cậu sao vậy? Không phải là...."

"Không" Phạm Khiết Phàm cắt ngang lời Lang Long, vẻ mặt hốt hoảng dường như đang cố gắng che dấu điều gì đó.

Cô châm một điếu thuốc, đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi nói một câu: "Cậu từ từ đấm bao cát tiếp đi"

Lang Long nhún vai bất đắc dĩ, thực ra anh biết trong lòng Phạm Khiết Phàm đang suy nghĩ điều gì....

Trong bốn người bạn thân, chỉ có anh là ít nói nhất, mọi việc đều dùng ánh mắt để quan sát, cho nên trong lòng ba người bạn thân suy nghĩ gì, dường như anh đều hiểu rất rõ.

***

Mấy ngày liền Tô Y Thu không bước chân ra khỏi cửa, đau lòng chờ đợi trong nhà.

Sáng sớm hôm nay, có người giúp việc chạy tới gõ cửa, "Cô chủ, cô chủ"

"Vào đi" Tô Y Thu thất thần nhìn ánh mặt trời sáng lạn bên ngoài, nếu đổi lại vào lúc bình thường nhất định cô sẽ hẹn hai người chị em tốt đi leo núi, nhưng bây giờ, nghĩ đến quan hệ giữa Ngự Giao và Doãn Băng Dao, trong lòng cô lại đau khổ.

Người giúp việc Băng Băng chạy vào, vẻ mặt phấn khích, "Cô chủ, có tin tốt"

Tô Y Thu kéo chăn đắp lên người, "Bây giờ tôi không muốn nghe gì hết"

"Vậy nếu là tin về cậu Thẩm thì sao?" Băng Băng cười xấu xa, nhìn Tô Y Thu đang nằm đắp chăn trên giường.

Băng Băng sống trong nhà họ Tô từ khi còn rất nhỏ, có thể nói là lớn lên cùng Tô Y Thu, một người là cô chủ một người là người giúp việc.

Nhưng Tô Y Thu đối xử với cô rất tốt, chưa bao giờ ra vẻ tiểu thư, mà cô cũng có thể biết rõ trong lòng cô chủ đang suy nghĩ gì.

Khi mười tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ nhà họ Thẩm, trái tim của cô chủ đã rung động đồng thời cũng là mối tình đầu.

Tô Y Thu vội vàng tung chăn, ngồi dậy, "Anh Bằng? chuyện gì, em nói nhanh lên"

Doãn Băng Dao che miệng cười, "Cậu Thẩm hẹn cô chủ tối nay gặp mặt"

"Thật không?" gương mặt Tô Y Thu mang vẻ không dám tin, anh Bằng rất ít khi hẹn cô ở bên ngoài, mặc dù hai người đã được đính ước từ nhỏ, nhưng từ nhỏ tới giờ bọn họ hoàn toàn không giống tình nhân, anh cũng chưa từng hẹn cô đi chơi.

"Tất nhiên là thật rồi, cho nên cô chủ phải vui vẻ lên"

"Hì hì, Băng Băng em tốt quá" Tô Y Thu nhào tới ôm Băng Băng một cái thật chặt.

Nhà họ Thẩm.

Trong phòng thay đồ của Ngự Giao.

Anh mặc một bộ đồ khá thoải mái, hôm nay hẹn gặp một đối tác là xã hội đen, lúc đầu định hẹn gặp ở một quán cà phê hoặc một câu lạc bộ tư nhân, nhưng người đó lại đổi ý muốn tới quán bar.

Thay quần áo xong, Ngự Giao đi tới gõ cửa phòng Doãn Băng Dao.

Một lát sau, Doãn Băng Dao mới ra mở cửa, bộ đồng phục người giúp việc đã được thay bằng một chiếc váy ngắn màu trắng.

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, chiếc váy ngắn làm lộ ra đôi thân thon dài trắng nõn của cô.

Bị anh nhìn chằm chằm khiến cô không được tự nhiên, xoay người định đi thay bộ đồ khác, "Chiếc váy này không thoải mái, tôi muốn đi thay bộ đồ khác"

Anh giữ chặt tay cô, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc: "Chiếc váy này rất đẹp"

Hai người xuống lầu, ngồi vào trong xe, hôm nay có tài xế lái xe.

Anh và cô ngồi ở ghế sau, cô luôn cố gắng giữ một khoảng cách với anh.

"Tại.... tại sao anh muốn tôi đi cùng" Doãn Băng Dao hỏi.

Cô chỉ là người tình của anh ta, chứ không phải là thư ký hay người tiếp rượu cho anh ta. Còn nhớ lần trước anh ta dẫn cô đến tàu chở khách, thiếu chút nữa là mất mạng.

Nhưng đêm hôm đó, anh ta đã cứu mạng cô, nghĩ tới đây, Doãn Băng Dao có chút thất thần.

Ngự Giao khoác tay lên vai cô, nói thẳng: "Vì cô là người tình của tôi, gặp mặt đối tác cần phải trang trọng một chút, những cái khác thì thôi.... nhưng cần phải có một người phụ nữ bên cạnh. Sau này không nên hỏi chuyện ngu ngốc như vậy"

Cánh tay anh liền dùng lực, cả người Doãn Băng Dao ngã về phía trước.

Đôi mắt ma mị nhìn xuống, có thể nhìn thấy đôi chân thon dài của cô lộ ra bên ngoài.

Doãn Băng Dao nhìn theo ánh mắt anh, liền vội vàng đứng thẳng lên, sửa sang lại quần áo.

Anh cười nhạo một tiếng, "Bất kỳ chỗ nào trên cơ thể cô tôi đều rất rõ ràng, việc gì phải ngượng ngùng như vậy"

"Tôi...."

"Tự nhiên một chút, đừng để cho tôi mất mặt" anh buông cô ra, nhìn về phía xe đỗ bên ngoài. Mỗi lần dẫn cô ra ngoài, anh đều nói câu này.

Cô rất muốn nói, nếu sợ tôi làm anh mất mặt, vậy còn dẫn tôi đi làm gì? Cô cũng không muốn phải ngồi tiếp rượu...

Rất nhanh chiếc xe đã dừng lại trước của một quán bar, quán bar này Doãn Băng Dao chưa từng tới lần nào.

Sau khi xuống xe, Doãn Băng Dao vẫn vô thức khoác lên cánh tay Ngự Giao. Trên mặt nở nụ cười thản nhiên thỏa đáng.

Hai người nhìn nhau, dáng vẻ giống một đôi tình nhân thắm thiết.

Tối nay Ngự Giao hẹn gặp ba người, nhìn qua vẻ bề ngoài bọn họ đều là những người ngông cuồng, trong đó có một người có một vết sẹo dài trên mặt. Trên người họ đều tràn ngập vẻ hung bạo.

Doãn Băng Dao vừa ngồi xuống, ba người đàn ông kia liền nhìn chằm chằm vào cô, đặc biệt bộ ngực cao ngật của cô.

"Ồ, anh Giao, đã lâu không gặp, anh tìm được người đẹp này ở đâu ra vậy" Người đàn ông xấu xí ngồi đối diện cười cười nhìn về phía Ngự Giao.

Ngự Giao khẽ nhếch miệng, không nói gì.

Người đó nói tiếp: "Đợi khi nào anh Giao chơi chán rồi, có thể tặng cho tôi được không?"

Doãn Băng Dao sững sờ, thật sự muốn đứng dậy ngay lập tức, rời khỏi nơi này.

Khóe miệng Ngự Giao nở nụ cười thản nhiên, nhìn về phía người đàn ông đối diện. Người đàn ông đó còn đang định nói gì đó, vội vàng hiểu ra ngậm miệng lại.

Một người đàn ông khác huých tay vào người đàn ông vừa mới nói khi nãy, "Cậu chán sống rồi sao, người phụ nữ anh Giao chơi chán cũng không đến phiên cậu"

Doãn Băng Dao như đứng trên đống lửa, bàn tay Ngự Giao khoác trên vai cô lặng lẽ vỗ nhè nhẹ lên bả vai cô, giống như đang trấn an cô, nói cho cô biết không cần sợ hãi.