Cô vừa mở miệng anh ta liền chồm tới hôn lên môi cô.

Cố Tĩnh Đình như bị hóa đá.

Lần trước bị đánh thuốc mê mất đi ý thức nên không tính.

Lần này đối với Cố Tĩnh Đình chính là nụ hôn đầu của cô.

Chưa từng có người đàn ông nào dám đối xử với cô như vậy, dám ngang nhiên lợi dụng cô, sàm sỡ cô, và quan trọng hơn là còn dám hôn cô nữa?

Thật ngọt, Tang than thầm trong lòng.

Nụ hôn này, giống y như trong tưởng tượng của anh, môi cô thật ngọt ngào, thật mềm mại.

Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng bám lấy đôi môi mềm mại của cô.

Đầu lưỡi khéo léo hút lấy vị ngọt của cô từng chút.

Lợi dụng lúc Cố Tĩnh Đình đang kinh ngạc, đầu lưỡi anh liền chen vào khoang miệng của cô.

Cố Tĩnh Đình lúc này đã hoàn toàn đờ đẫn.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời, cô bị một người đàn ông hôn trong lúc tỉnh táo.

Hai tay cô theo bản năng muốn đưa lên đẩy người đàn ông trước mặt ra.

Nhưng trong lúc cô sơ hở, chính là khoảnh khắc cô ngây người khi nãy, người đàn ông đã thuận thế giật được súng trên tay cô.

Sau đó ôm cả người cô vào lòng.

Lúc hành động, anh ta còn sẵn tiện nắm hai tay cô bắt chéo ra sau lưng.

Nói cách khác, hiện tại hai tay cô đã bị khống chế ở sau lưng, hoàn toàn không thể cử động.

Cũng chính vì loại tư thế này, khiến ngực cô hơi đẩy về phía trước, vô hình trung, trông như thể cô đang hưởng ứng nụ hôn của anh ta.

Hơi thở nam tính mạnh mẽ phảng phất chút long diên hương xộc vào mũi cô.

Mùi hương hoàn toàn khác với mùi trên người ba của cô.

Cô chỉ thất thần trong chốc lát.

Rất nhanh sau đó Cố Tĩnh Đình đã hoàn hồn trở lại.

Cô bắt đầu vặn vẹo và vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Lúc này cô mới phát hiện súng của mình đã không thấy đâu nữa.

Gã đàn ông đáng chết, tất cả đều đáng chết.

Cô nhất định phải gϊếŧ anh ta, nhất định…

Ý tưởng gϊếŧ chết Tang mạnh mẽ như vậy, nhưng cũng không địch lại cái lưỡi linh hoạt của đối phương đang xông vào miệng cô lúc này.

Con rắn nhỏ nhanh nhẹn lướt qua từng kẽ răng của cô, thậm chí còn mút lấy đầu lưỡi cô, dụ dỗ cô phối hợp cùng anh ta.

Lẽ ra cô nên cảm thấy gớm ghiếc mới phải.

Nhưng mà, nhưng mà kỳ lạ là khi gã người đàn ông trước mặt làm vậy cô lại không cảm thấy buồn nôn chút nào?

Người đàn ông dùng một tay ôm lấy sau đầu cô, tay còn lại thì nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Trong lúc hôn cô, anh còn muốn cảm nhận được mái tóc mềm mại của cô luồn vào tay anh, như thể chạm vào ký ức.

Nụ hôn của anh ta càng sâu hơn, lôi kéo chiếc lưỡi thơm ngọt của cô cùng anh nhảy múa.

Cố Tĩnh Đình lúc này đã định thần lại, ác ý giơ chân đá mạnh vào giữa hai chân anh ta.

Cô rất tự tin vào kỹ năng của mình.

Cú đá này nhất định khiến anh ta phải nhận lấy bài học thích đáng.

Thật không ngờ lúc cô đưa chân lên Tang đã có cảnh giác.

Anh lập tức thả tay, nghiêng người sang một bên, tay kia vẫn giữ chặt cô.

Cố Tĩnh Đình đá hụt, theo bản năng cô liền ngã về phía trước.

Lúc này anh mới đưa tay ra kéo cô lại.

Cô thực sự rất tức giận, lại ra tay lần nữa.

Thật không ngờ anh ta nhấc tay lên vòng qua rồi kẹp lấy cổ cô, tay còn lại thì chĩa súng vào cô.

Khẩu súng đó, rõ ràng là của cô mà…

Cô thất kinh.

Ngay lúc này, bên ngoài phòng làm việc có tiếng bước chân chạy vội đến, sau đó Trần Chí Trạch và Tiểu Lâm cùng xông vào.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai người nhìn nhau rồi đồng thời giơ súng lên.

Sắc mặt cả hai vô cùng khó coi: "Bỏ súng xuống."

Tang chỉ mỉm cười.

Anh ta dùng thân hình của Cố Tĩnh Đình chắn trước người của mình, còn khẩu súng thì gí vào đầu cô.

Anh trừng mắt với hai người kia, ánh mắt có chút bỡn cợt..