Đại đội nhân mã hành tẩu trên đường về nhà, trời cũng dần dần càng thêm rét lạnh, bọn họ đi một chút ngừng một chút, lại khó nén một khỏa lòng khát vọng gấp gáp trở về nhà.

Bao nhiêu người vì quốc gia hy sinh tánh mạng, rốt cuộc không cách nào bước trên đất quê hương, người sống càng thêm quý trọng tất cả.

Giữa Tử Hàm và Triển Vân hơi ảm đạm yên lặng, hai người rất khách khí, nàng chỉ là một nha hoàn, hắn chỉ là một chủ tử, không nên như vậy.

Cứ như vậy một mực hướng về phương hướng kia mà đi, đi thật lâu, rốt cục trước mắt mọi người hiện lên cửa thành cao lớn ở thủ đô, còn có tường thành trải dài.

Trên mặt các tướng sĩ đều lộ ra vui sướng cùng kích động, bộ dạng hơi không thể chờ đợi được.

Lúc này trên trời cũng rơi bông tuyết đầu mùa đông, đều rơi vào trên người mọi người.

Cửa thành mở ra, người ở bên trong hoan hô nghênh đón các tướng sĩ chiến thắng trở về, bọn họ có trật tự tiến vào trong thành.

Dân chúng đã sớm biết được tin tức, trên đường phố trong thành đã vây đầy người, hoan hô vang vọng, nghênh đón quân thắng lợi.

Tất cả đều qua đi, Triển Vân vốn muốn diện thánh, chỉ là thái giám bên người hoàng đế lại lấy ra thánh chỉ, sau khi tuyên đọc mới biết được, là muốn Triển Vân và chúng tướng sĩ đi nghỉ ngơi trước, ngày khác mang theo công thần vào triều luận công ban thưởng.

Hoàng đế đã nói như vậy, thân là thần tử đương nhiên chỉ có thể tuân mệnh rồi, Tử Hàm liền theo Triển Vân đi về phía Vương Phủ.

Triển Vân đi ở phía trước thực vội, Tử Hàm theo ở phía sau, nhắm mắt theo đuôi, bông tuyết càng rơi xuống càng dày, dẫm lên trên phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, hắn thủy chung chưa nhìn lại nàng một cái, trong tầm mắt của hắn chỉ có đường về nhà.

Trong tầm mắt Tử Hàm cũng chỉ có bóng lưng vội vàng hành tẩu của Triển Vân, mắt tràn đầy, lòng tràn đầy, trong hoảng hốt, chỉ thấy Triển Vân dừng lại, lúc này Tử Hàm mới phát hiện, bọn họ đến.

“Vân ca!” Một đạo thanh âm mềm mại ở trong tuyết rơi truyền tới. Nguyên lai Vân Vương Phi cùng mọi người trong phủ, đã sớm chờ tại cửa, một bộ áo choàng màu đỏ chót, khảm một vòng lông hồ màu trắng, tôn quý lại làm cho người ta thương tiếc, trên mặt trắng thuần là vui vẻ khi nhìn thấy Triển Vân.

“Vân ca!” Vân Vương Phi liên tục hô, sau một khắc đình trệ, chẳng quan tâm thân thể suy nhược của nàng, nàng giống như bay chạy về phía Triển Vân.

Triển Vân đi nhanh vài bước, duỗi ra cánh tay dài đem Tâm nhi ôm vào lòng, rất sợ nàng chạy nhanh phát bệnh.

Triển Vân ôm Tâm nhi, làm cho chân nàng cách mặt đất rồi, độ cao của Tâm nhi vừa vặn cúi đầu nhìn qua Triển Vân, bàn tay trắng nõn vuốt mặt Triển Vân, hốc mắt phiếm hồng, thanh âm hơi nghẹn ngào nói: “Vân ca.... Vân ca, ngươi đã trở lại, ta rốt cục chờ được.”

“Uh, ta đã trở về.” Ôn nhu trong lời nói của Triển Vân làm cho người ta có thể hòa tan, ôm Tâm nhi trên mặt đất phủ kín bông tuyết vui vẻ xoay vòng, Tâm nhi phát ra tiếng cười sung sướng, hạnh phúc ngọt ngào.... 

Gương mặt chợt loé đó của Triển Vân, rơi vào trong mắt Tử Hàm, nhìn xem bộ dạng bọn họ giống như thần tiên quyến lữ, Tử Hàm tâm không phải tư vị.... 

Lồng ngực kia, chỉ thuộc về Tâm nhi, không phải nàng, lòng Tử Hàm có chua xót, cúi đầu xuống không muốn nhìn, tư thái thân mật của Triển Vân cùng Tâm nhi.... Bởi vì sẽ làm nàng đau lòng.

“Huh.... Tử Hàm tại sao lại ở chỗ này?”

Hai người rốt cục thân mật xong, lúc này Tâm nhi mới phát hiện Tử Hàm tồn tại, nghi hoặc nhìn qua Tử Hàm đứng ở nơi đó sắp hóa đá, Tử Hàm bước lên phía trước cúi người hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vương Phi.”

Tâm nhi quay đầu nhìn qua Triển Vân, nghi ngờ nói: “Vân ca, đây là có chuyện gì.”

Triển Vân nhìn cũng không nhìn Tử Hàm, trực tiếp nắm tay Tâm nhi, hướng trong phủ đi đến, “Chuyện này ta trở lại nói cho ngươi biết, bên ngoài lạnh lẽo, vào đi thôi.”

Tâm nhi nhíu mày, quay đầu nhìn qua Tử Hàm, phân phó quản gia nói: “Quản gia, mang Tử Hàm đi nghỉ ngơi.”

“Dạ!” Quản gia lên tiếng.

Tâm nhi đối Tử Hàm lộ ra mỉm cười thân thiện, lúc này mới theo Triển Vân tiến vào trong phủ, hai người đi về Lan Hoa các.

“Ngươi không có việc gì thật tốt, đi thôi, đi vào nghỉ ngơi đi, ta tìm người giúp ngươi đốt ấm lô.” Quản gia rất thân thiết, tuy nghi hoặc, lại không hỏi nhiều.

“Đa tạ quản gia.” Tử Hàm khẽ gật đầu, thấp giọng nói tạ, một đoàn người hướng trong phủ đi đến.

Lòng Tử Hàm tràn đầy cô đơn, lại chỉ có thể một mình bi thương.... 

——— —————— ———

Gặp lại người cửu biệt trông mong, Tâm nhi và Triển Vân cần thời gi¬an kể ra tưởng niệm, chỉ là nàng phát hiện, Triển Vân không giống nàng vì cả hai đoàn tụ mà biểu hiện rất nóng bỏng, giống như có tâm sự gì.

Cùng hắn nói chuyện cũng không yên lòng, đối với tại sao cùng Tử Hàm một chỗ, Triển Vân nói cũng rất đơn giản, trong đầu Tâm nhi xẹt qua bóng dáng Tử Hàm, đột nhiên ý thức tín hiệu nguy hiểm gì.

“Vương gia, có tâm sự phải không?” Tâm nhi và Triển Vân dựa vào cùng một chỗ, nằm ở trên giường, nhìn qua mặt Triển Vân, trong lòng hơi hoảng hốt không hiểu.

“Không có, chỉ là hơi mệt mỏi.” Triển Vân từ từ nhắm hai mắt, trầm thấp nói, sau khi tắm rửa Triển Vân một thân nhẹ nhàng khoan khoái, tuấn lãng bất phàm.

Tim của Tâm nhi vừa động, rất săn sóc nói: “Ta đi pha cho ngươi một ly trà sâm uống, sớm đi nghỉ ngơi đi.”

“Để cho nha hoàn đi thì tốt rồi, ngươi nghỉ ngơi.”

“Không, ta muốn tự mình đi, ngươi ở bên ngoài mới chiến tranh mệt mỏi như vậy, ta làm vợ phục vụ tướng công mình một chút là một loại hạnh phúc.”

Triển Vân cười nhạt, nói khẽ: “Được, ngươi đi đi!”

Mặt Tâm nhi lộ vẻ mỉm cười, xuống giường dài, Triển Vân lại như cũ từ từ nhắm hai mắt nằm ở nơi đó, tựa hồ tinh thần không phấn chấn.

Một khắc Tâm nhi xoay người, không còn vui vẻ, vẻ mặt ngưng trọng, đi tới bàn bên cạnh, phất tay ý bảo nha hoàn đứng hầu tại cách đó không xa xuống dưới.

Nha hoàn cũng không lên tiếng, chỉ là cúi người, Tâm nhi từ trên bàn bốc lên một miếng sâm, đặt ở trong chén trà, từ trong bình pha nước ấm, hồng trà, quay đầu nhìn Triển Vân một cái, chỉ thấy hắn nhắm hai mắt, tinh thần không phấn chấn, chắc là một đường mệt nhọc.

Tâm nhi lại quay đầu lần nữa tầm mắt rơi vào trên chén trà, nàng hơi đưa ngón út tay phải ra, nhổ xuống cái trâm cài đầu đâm ngón tay, một chút máu tươi nhỏ tại trong chén trà.

Máu tươi hiện ra đen, sáp nhập vào trong nước trà, không thấy tung tích, Tâm nhi mới lộ ra một nụ cười quái dị, an tâm.

Ly trà ngắn hạn, xoay người, trên mặt đã là vẻ mặt ôn nhu, hướng Triển Vân đi đến, ôn nhu nói: “Vân ca, uống trà!”