Làm người khó, làm nha hoàn càng khó, đây là nhận thức sâu sắc nhất của Tử Hàm sau vài ngày làm nha hoàn. 

"Vương gia, thỉnh rửa mặt."

Sáng sớmTử Hàm bưng tới một chậu nước lớn, ai ngờ nam nhân kia cũng không thèm nhìn tới, liền nói, "Nước rất lạnh."

"Nhưng Vương gia ngài....." Tử hàm còn chưa nói xong, đã bị triển vân đánh gảy, "Đổi nước lại đây."

"Vâng!" Tử Hàm không tình nguyện kéo dài âm điệu, bưng nước đi ra ngoài, kỳ thật nàng muốn nói, Vương gia ngài thử cũng chưa thử liền ngại nước lạnh, đây rõ ràng là làm khó dễ thôi, hơn nữa bây giờ cũng không phải mùa đông, có lạnh cũng không chết người.

Tử Hàm đi được một nửa đường, đột nhiên lại xoay người trở về, dù sao hắn không có lấy tay thử qua, lạnh không lạnh, nóng không nóng hắn cũng không biết, Tử Hàm theo đường cũ trở lại tẩm lâu, đi vào trước mặt Triển Vân vẻ mặt lạnh lùng, cúi đầu nói: "Vương gia, nước đổi tốt lắm, thỉnh Vương gia rửa mặt đi."

Hai mắt Triển Vân nhíu lại, không chút khách khí nói. "Ngươi muốn bỏng chết bổn vương sao, đi đổi."

Đây rõ ràng là làm khó dễ mà, Tử Hàm rốt cục nhẫn nại không được, bực mình nói: "Vương gia, ngài thử cũng chưa thử, làm sao biết nước nóng hay không ngài tiếp tục như vậy không sợ chậm trễ lâm triều sao? Nghe nói lâm triều mà đến phải bị đánh mấy bản tử."

Triển Vân vừa nghe, mày kiếm nhíu lại, trên tuấn nhan như điêu khắc tràn đầy giận dữ, hai tay để ở sau người, hai mắt tức giận quát: "Lớn mật, một tiểu nha hoàn, thế nhưng dám tới đây quản bổn vương, hôm nay bổn vương phải tử hình ngươi tại chỗ."

Tử Hàm quỳ trên mặt đất, đáng thương hề hề nói: "Vương gia bớt giận, nô tỳ không dám, Vương gia không cần giết nô tỳ, bằng không... Bằng không Vương phi hội khổ sở tức giận."

Mặt Triển Vân âm trầm, tức giận quát: "Tốt, thế nhưng ngay cả Vương phi đều đem ra, hảo, xem ở mặt mũi của Vương phi, bổn vương không giết ngươi, nhưng không xử phạt ngươi khó giải tức giận trong lòng bổn vương."

Tử Hàm ngẩng đầu, con ngươi loé ra nước mắt, bộ dáng thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, làm cho lòng người ta thương xót, Triển Vân lại hừ lạnh một tiếng, xoay người, tùy tay lấy một cái bình hoa trên bàn đi đến trước mặt Tử Hàm.

Tử Hàm nhìn Triển Vân vẻ mặt lạnh lùng, nghĩ thầm, chẳng lẽ muốn dùng bình hoa đập đầu của nàng. Đang nghĩ ngợi, Triển Vân lại đem bình hoa đặt trên đỉnh đầu của nàng, tiện đà mở miệng uy hiếp: "Ngươi phải đội thật tốt, bình hoa này giá trị hai mươi vạn bạc trắng, nếu làm bể, ta liền đem ngươi bán vào kỹ viện, có biết hay không! Còn có, nếu ngươi dám tự tiện để xuống, để cho bổn vương biết liền phạt nặng."

"Vương gia....!" Vương gia này thật biến thái, kẻ có tiền nhiều trò như vậy?

Gương mặt tuần mỹ của Triển Vân mang tà ác tới gần mặt Tử Hàm, cả giận nói: "Muốn vào kỹ viện có phải hay không?" Sắc mặt Triển Vân lạnh lẽo, nhìn ra được không phải đang nói giỡn.

"Không muốn, không muốn." Tử Hàm vội trả lời, cũng không dám... lộn xộn nữa, kỳ thật đừng nói đội một cái bình hoa, cho dù đội một cái chậu lớn cũng khó làm ngã nàng.

Triển Vân nhìn bộ dáng thuận theo của Tử Hàm, lúc này mới vừa lòng, sau khi tự mình rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề liền ra tẩm lâu, để lại Tử Hàm đáng thương, đội một cái bình hoa lớn quỳ trên mặt đất, âm thầm ai oán. Nghĩ thầm, chờ ngươi đi rồi, ta lấy bình hoa xuống, ai ngờ mới vừa nghĩ như vậy chợt nghe đến Triển Vân vừa ra cửa liền phân phó người bên ngoài: "Phúc Yên, canh chừng người ở bên trong cho bổn vương, dám lộn xộn liền báo cáo cho bổn vương."

"Vâng! Nô tài đã biết."

Lòng Tử Hàm chợt lạnh, thiếu chút nữa phải khóc đi ra.

——— ————

Tử Hàm đội bình hoa quỳ gối nơi đó, nô tài được Vương gia phân phó kia, vẫn nhìn nàng, muốn nhàn hạ là không thể, cảm giác thời gian qua thật rất chậm, sắp đến buổi trưa, mới nghe được tiếng động có người vào.

"Vương gia ngài đã về rồi." Nô bộc kia nhìn thấy hắn, phát ra âm thanh trước.

Thanh âm Triển Vân lạnh lùng nói: "Uh, ngươi đi xuống đi"

"Vâng!"

"Thế nào, tư vị dễ chịu không?" Thân thể cao to của Triển Vân, ngồi ở trên ghế một bộ nhàn nhã.

Tử Hàm giương mắt nhìn thoáng qua Triển Vân, nhỏ giọng nói thầm: "Vương gia thử xem sẽ biết."

"Ngươi nói cái gì." Triển vân đề cao thanh âm, mang theo mùi của ngòi nổ.

Tử Hàm thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Nô tỳ nói, Vương gia ngài giơ cao đánh khẽ, đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho nô tỳ đi."

Cặp con ngươi đen của Triển Vân tự nhiên nhìn ra được, trong mắt Tử Hàm không có sợ hãi, không có thần sắc cầu xin tha thứ, giống như cầu xin tha thứ bất quá là đang diễn trò.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Trần Thăng: "Khởi bẩm Vương gia, Lí Trác thị lang cầu kiến."

Con ngươi đen của Triển Vân thâm trầm, lớn tiếng nói: "Bảo hắn đợi ở phòng khách."

"Vâng!" Trần Thăng ở ngoài cửa trả lời một tiếng liền lui ra.

Triển vân nhìn Tử Hàm vẻ mặt trầm tĩnh, mở miệng nói: "Còn không đi pha trà tiếp đón khách."

"Phải.... Vâng!" Tử Hàm vội lấy tay nâng bình hoa, đứng dậy, muốn đem bình hoa đặt ở trên bàn, ai ngờ quỳ thật lâu, đi đứng tê tê, lảo đảo một cái, ghé vào trên mặt đất, bình hoa sang quý kia loảng xoảng choang một tiếng, bể nát. Tử Hàm thất kinh nhìn Triển Vân, lớn tiếng nói: "Thực xin lỗi Vương gia, nô tỳ không phải cố ý."

Triển Vân nhìn bình hoa bị bể kia, giận dữ hét: "Ngươi muốn chết có phải hay không."

Tử Hàm vội đứng lên, thanh âm mang theo vài phần sợ hãi liên tục nói: "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ta đi pha trà, sau đó quét tước, Vương gia ngài bớt giận, bớt giận." Tử Hàm liên tục nói xong, nhìn thấy Triển Vân vẻ mặt giận dữ, nàng đã muốn giống con chuột chạy trốn ra ngoài. Sợ nắm đấm bằng sắt của Triển Vân nện lên trên đầu nàng.

"Ngươi đứng lại đó cho ta." Triển Vân ở phía sau nàng rống giận, người cũng đuổi theo.

"Vương gia, ngài không thể đánh nô tỳ, nô tỳ thực không phải cố ý, hơn nữa là ngài muốn đem bình hoa đặt ở trên đầu nô tỳ, Vương gia tha mạng." Tử Hàm vừa chạy vừa giải vây cho mình, nhìn thấy Vương gia một cổ tức giận đuổi theo, nàng mặc kệ, dừng lại mới không có trái cây tốt để ăn. Tử Hàm đang không đầu không đuôi chạy về phía trước, đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, phanh một chút đụng vào cái gì.

"Cô nương ngươi không sao chứ." Một đạo thanh âm ôn hoà vang lên bên tai Tử Hàm.

Tử Hàm vội ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy mình đụng vào người, đối phương là một thiếu niên nhã nhặn, sắc mặt như ngọc, tuấn nhã bất phàm, Tử Hàm đẩy ra ôm ấp của thiếu nhân kia, vội nói: "Ta không sao."

Nói xong nhìn lại Vương gia đang nổi giận phía sau, vừa muốn đi, lại cảm thấy được sự căng thẳng quỷ dị, người cũng không tự chủ lui về phía sau.

"Ta cho ngươi chạy!" Thanh âm Vương gia như diêm vương vang lên bên tai nàng.

"Vương gia...." Tử hàm cúi đầu gào thét, bị bắt lại rồi.

"Vương gia ngài... Ngài đây là..." Thiếu niên kia chưa bao giờ gặp qua Vương gia không để ý hình tượng như vậy, không nói một cái Vương gia có hành động lạ thường ở trong vương phủ truy một tiểu nữ tử, chỉ nói vẻ mặt giận dữ của Vương gia kia cũng đủ làm cho thiếu niên kia kinh ngạc, ở trong ấn tượng của hắn, Vương gia vẫn là lạnh như băng, rất ít khi nhìn thấy Vương gia nổi giận như vậy.

Triển Vân giận dữ hét: "Ngươi tới làm cái gì."

Thiếu niên bị một tiếng bạo rống của Triển Vân, dọa đến phục hồi tinh thần lại, gấp gáp hướng Vân Vương gia hành lễ, nói: "Tại hạ có chuyện quan trọng viếng thăm Vương gia."