Trời rạng sáng, Tử Hàm nhẹ nhàng mở mắt, nhìn đến trên giường lớn chỉ còn lại một mình nàng, Huyền Dực dĩ nhiên không còn ở trên giường, nhớ lại những động tác thân mật của Huyền Dực đối với nàng đêm qua, Tử Hàm hơi mất tự nhiên.

Dù sao nàng cũng là cô nương chưa gả đi, thân mình thuần khiết, trừ Triển Vân đã thân mật tiếp xúc qua, Huyền Dực là người thứ hai, mặc dù bị Huyền Dực đụng chạm qua, nhưng còn may mắn là bảo vệ được trinh tiết trân quý nhất.

Tử Hàm thấy may mắn, tỉ mỉ khẽ đếm thời gian, tâm lại nghĩ đến nhiệm vụ mà thủ lĩnh giao cho, không còn nhiều thời gian lắm, điều này làm nàng phiền lòng.

Tắm rửa sạch sẽ, Tử Hàm đi đến tẩm lâu của Huyền Dực, trời mùa hè lại nổi lên mưa phùn mênh mông, tí tách, làm người có chút phiền lòng.

Sắc trời như tâm tình lúc này của Tử Hàm, ảm đạm không có chút ánh sáng, ẩn mình chờ đợi thời khắc này đã lâu, vài ngày nữa sẽ xong, điều này đáng ra nên cao hứng, bởi vì hoàn thành nhiệm vụ, nàng có thể rời khỏi chỗ này, vì sao đáy lòng lại có vô hạn bi thương, là vì Huyền Dực hay là vì vô số sinh mệnh đây? Nàng giết người như quỷ (đòi mạng), khi nào thì để ý đến sinh mạng của con người, Tử Hàm không khỏi cười chế nhạo bản thân, người cũng đã về đến phòng của nàng, trước cánh cửa, âm thầm phiền não.

Tử Hàm thực mâu thuẫn, hi vọng ngày đó ngay lập tức đến, cũng hi vọng ngày đó không cần đến, mỗi ngày Huyền Dực đều mang đến những trò chơi mới để nàng giải sầu.

Nguyệt sự đến, bụng của Tử Hàm không thoải mái, Huyền Dực liền kéo nàng ngồi ở trên đùi hắn, dùng bàn tay ấm nhẹ nhàng ôn nhu mát xa bụng của nàng, giống như giờ phút này, Huyền Dực vừa đi từ bên ngoài cửa thành tuần tra về, còn chưa kịp đi thay chiến y, rửa sạch một chút, liền khẩn cấp đi tới chỗ của nàng.

Hắn luôn vội vàng như vậy!

Hai người ngồi trong lương đình ở giữa hoa viên, mùa hè vẫn rất nóng như trước đây, Huyền Dực đã tự tay pha một chén nước đường cho nàng, để cho nàng uống xong, lại kéo nàng ngồi vào lòng, nhẹ nhàng xoa nhẹ bụng dưới của nàng, hi vọng có thể giảm đau nhức cho nàng, âm thanh dễ nghe nhẹ nhàng bên tai nàng lo lắng hỏi: "Như vậy thoải mái hơn chưa, có đỡ đau không?"

Tử Hàm không nhịn được nhìn gương mặt trắng như ngọc của Huyền Dực, ánh mắt âm u giờ đây chỉ có ôn nhu, đầy quan ái (quan tâm cùng yêu thương), nội tâm Tử Hàm có chút bứt rứt cùng hổ thẹn, nhẹ nhàng nói: "Tốt hơn nhiều"

Má của Huyền Dực tiến tới cái cổ của Tử Hàm, thấp giọng nói: "Đêm ta ôm nàng ngủ ngon được không?"

"Có chút.... nhưng không tiện" Tử Hàm nói, thân thể hơi vùng vẫy, muốn thoát khỏi cái ôm chặt cùng ôn nhu của Huyền Dực.

"Kể từ đêm đó, ta không ôm ngươi liền không cách nào ngủ được, thân thể mềm mại của ngươi làm cho ta một khắc cũng không muốn buông lỏng (tay)"

Tử Hàm bất đắc dĩ nói: "Huyền Dực... chúng ta đã nói là chờ vài ngày a, ta cũng sớm sẽ là của ngươi, trốn không thoát, đúng không." Đúng vậy, thời gian chờ đợi kia, làm cho người ta không cách nào chịu được.

Huyền Dực ảo não ở cổ non mềm của Tử Hàm cắn một cái, cúi đầu nói: "Còn mấy ngày nữa mới kết thúc?"

Tâm Tử Hàm thoáng chút run sợ, ánh mắt trở nên u ám, buồn bã nói: "Ba ngày nữa"

"Ba ngày" Huyền Dực ngẩng đầu lên, nhíu mày, tựa hồ như ba ngày này rất lâu.

Mắt Tử Hàm lại nhìn trời xanh xa xa, tâm tư bay xa, hắn chờ là nguyệt sự của nàng, mà nàng chờ là.... ai! Trong lòng Tử Hàm khẽ than nhẹ, cái gì đến rồi sẽ đến.

Ba ngày này mang ý nghĩa quan trọng, ngay tối nay, Tử Hàm cố ý trang điểm một chút, quần áo thực đơn giản mà gọn gàng, thanh thoát mà không mất đi mị hoặc, nàng dặn hạ nhân làm một bàn rượu cùng thức ăn, bởi vì tối nay là một buổi tối đặc biệt.

Sau khi Huyền Dực tuần tra hết quân tình y hẹn đi tới chỗ Tử Hàm, mở cửa tiến vào liền thấy Tử Hàm đang ngồi ở trước bàn, mặt tựa hoa đào, làm động lòng người.

"Huyền Dực...." Tử Hàm mỉm cười đứng lên, trên khuôn mắt có phần yêu kiều cùng xấu hổ, trong ánh mắt lại pha trộn nhiều cảm xúc.

"Đợi lâu chưa?" khuôn mặt của Huyền Dực lộ ra một nụ cười hài lòng, nhẹ nhàng đi lại bên cạnh Tử Hàm, hôn nồng nàn trên khuôn mặt Tử Hàm.

Tử Hàm không có từ chối, chờ Huyền Dực kết thúc nụ hôn, Tử Hàm kéo tay Huyền Dực ngồi xuống, cười dịu dàng ngồi ở bên cạnh Huyền Dực, thêm rượu cho Huyền Dực, bưng lên nhẹ nhàng nói: "Ta hi vọng tối nay chính là một buổi tối tốt đẹp." Lưu lại một thời khắc tốt đẹp.

Huyền Dực không chút do dự tiếp lấy rượu trong tay Tử Hàm, một hơi uống sạch, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt Tử Hàm, tay ngọc nhẹ vuốt má Tử Hàm, si mê nói: "Ta nghĩ, tối nay nhất định là một buổi tối đẹp nhất"

Tử Hàm cười cười, lại rót thêm rượu cho Huyền Dực, bưng lên đưa tới cho Huyền Dực, Huyền Dực bắt lấy tay Tử Hàm, cười nói: "Ngươi cũng uống, ta.. muốn nhìn sắc mặt đỏ của ngươi"

"Uống rượu thì sắc mặt sẽ đỏ ư?" Tử Hàm mỉm cừơi, dừng động tác rót rượu lại.

"Đúng vậy, mỗi lần ngươi uống rượu, sắc mặt đều đỏ, như vậy thực mê người." Con mắt của Huyền Dực chớp động nhớ lại kí ức, ánh mắt chờ mong.

Hắn nói chính là Huyền Hoa, Tử Hàm có chút lắc đầu, nhấc ly rượu lên: "Ta đây uống, ta uống một chén ngươi phải uống ba chén." Tử Hàm nói xong, một hơi uống hết ly rượu, "Tới ngươi, ba chén nha".

Môi Huyền Dực xoát ở bờ mép cái ly mà Tử Hàm vừa uống, giống như tìm ở đó hương vị ngọt ngào của đôi môi Tử Hàm, khuôn mặt đầy mê say.

Tâm Tử Hàm như bị thủng, vội nói: "Ta giúp ngươi thêm rượu". Nói xong bèn thêm rượu cho Huyền Dực.

Huyền Dực uống hết ly rượu thứ hai mà Tử Hàm đưa cho hắn, hồn nhiên không biết dụng tâm của Tử Hàm.

Sau chén thứ ba, Huyền Dực ôm lấy cổ Tử Hàm, kích động nói: "Tử Hàm, ta chờ không được nữa..." Đang nói thì hôn lên môi Tử Hàm.

Mùi rượu thơm mát di chuyển ở giữa môi hai người, cánh tay của Tử Hàm ôm Huyền Dực, chấp nhận cái hôn mãnh liệt của hắn.

Cánh tay hắn vòng qua thắt lưng nàng, nhẹ nhàng dùng lực, chân của nàng rời khỏi nền nhà, hẵn vẫn hôn nàng, một đường tiến tới phía trước cửa sổ, một động tác chuyển mình, Tử Hàm bị áp dưới thân.

Đầu Huyền Dực chôn ở vùng mềm mại giữa ngực Tử Hàm, điên cuồng hôn, tay cũng vội vàng cởi y phục của Tử Hàm, Tử Hàm nhắm mắt cắn môi, chờ đợi.....

Động tác của Huyền Dực đột nhiên ngừng lại, cơ thể bất động đè trên người nàng, không nhúc nhích. 

Tay của Tử Hàm nhẹ lay vai của Huyền Dực, gọi: "Huyền Dực, Huyền Dực.." gọi mãi nhưng Huyền Dực không hề có phản ứng, Tử Hàm bèn đẩy Huyền Dực xuống bên cạnh.

Tử Hàm cúi đầu nhìn Huyền Dực đang nằm đó ngủ mê man bất tỉnh, tay nhẹ nhàng vuốt má hắn, vì hắn mà phẩy đi một chút đen trên mặt hắn, nhẹ nói: "Huyền Dực, xin thứ lỗi."

Nói xong, Tử Hàm ở trên người Huyền Dực tìm kiếm một hồi, rốt cuộc tìm thấy một tấm hoàng bài (kim bài màu vàng), sắc mặt vốn hổ thẹn lộ ra chút vui vẻ, rốt cuộc không phải ở đây thêm nữa, người hướng ra ngoài, đứng ở trong bóng đêm, phát ra một tiếng chim kêu, một bóng dáng từ trên gốc cây cao nhẹ đáp xuống.

Tử Hàm nhìn người trước mặt, chỉ thấy miếng vải đen che mặt, thân hình gầy, chỉ có hai ánh mắt lợi hại, con ngươi Tử Hàm đen lại sắc mặt lạnh lùng vô tình, cúi đầu trầm giọng nói "Cá bay trên trời." (=)))

Bóng đen kia bèn tiếp lời "Chim bơi trong hồ" (cười hô hô, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra câu tối ngu xuẩn như thế này, hihihihi--lời tác giả nhé)

Tử Hàm đưa lệnh bài trong tay cho người nam nhân đó: "Hành động cẩn thận, không thể... thất bại"

"Dạ!" Khẩu khí của người kia, xem ra đúng là trợ thủ của Tử Hàm, tiếp lấy lệnh bài, phi thân đi.

Hết chương 44

khổ thân anh Huyền Dực, anh hùng k qua đươc ải mĩ nhân.