“Ai!” Tử Hàm hướng về bóng đen đứng ở cách đó không xa hô một tiếng, bóng đen kia không có lên tiếng, lại chậm rãi đi về phía trước vài bước, càng thêm tới gần Tử Hàm.

Thân hình hơi quen thuộc, hơn nữa cảm giác không có sát khí, ngược lại là cảm giác an toàn nồng đậm.

Trong không khí đầy mùi thân thể quen thuộc, hương vị này cảm giác quen thuộc khiến người rơi lệ, Tử Hàm suýt nữa khóc lên, kích động từ trên giường xuống, không chút nghĩ ngợi tiến vào trong lồng ngực người đến, không dám tin hô nhỏ, “Vương gia...”

Triển Vân lăng lăng đứng ở chỗ đó, bị nhiệt tình cùng vui mừng của Tử Hàm xung kích, hắn không dự đoán được Tử Hàm thấy mình sẽ phản ứng như thế.

Tay hắn nhịn không được cầm lên tóc đen rối tung sau lưng Tử Hàm, một cánh tay tráng kiện khác ôm chặt Tử Hàm mảnh mai, ôm Tử Hàm vào trong lòng, khiến hắn trôi nổi rất lâu mới an lòng xuống, không hề lo âu, thực an tâm.

Tử Hàm ngẩng đầu, nhìn mặt Triển Vân, ở dưới bóng đêm, lộ ra chút mệt mỏi cùng ảm đạm, Triển Vân đến khiến nàng nhảy tung tăng không hiểu, trong lòng hạ ý thức, Triển Vân làm như vậy tựa hồ chứng minh có chuyện rất quan trọng, lại không cách nào nghĩ thông chứng tỏ là cái gì, hay là nàng đang cố ý trốn tránh đáp án.

Nhưng bất kể là cái gì, giờ phút này, nàng có loại xúc động muốn mơn trớn mi mắt sáng ngời, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, còn có đôi môi rất đẹp của Triển Vân.

Triển Vân nhàn nhạt như ánh trăng, nhìn ánh mắt Tử Hàm nhìn mình, ánh mắt kia loáng qua kinh hỉ, cảm động, mê luyến, môi hồng hơi hơi chu, rất khiến người muốn cắn xuống một cái, người hắn lo lắng rất lâu, tưởng niệm rất lâu giờ phút này ở trong lòng hắn, môi Triển Vân rốt cuộc khống chế không nổi hôn lên môi đỏ của Tử Hàm, hôn môi là cách duy nhất bùng nổ cảm xúc phức tạp của hắn.

Khát vọng nhớ mong ở một khắc này sụp đổ vỡ đê, là nụ hôn mãnh liệt cực nóng không chú ý tất cả. 

Tử Hàm cũng không có do dự, thuận theo tâm ý của mình thừa nhận, hưởng ứng lấy nụ hôn sâu này của Triển Vân.

Hai người chặt chẽ ôm ấp, mơn trớn, căn phòng yên ắng, chỉ còn lại có thanh âm mơn trớn, Tử Hàm cúi đầu ưm ra tiếng, tiếng thở dốc thô, tiếng gầm nhẹ của Triển Vân, không khí ở trong mơn trớn trở nên kiều diễm.

Thật lâu Tử Hàm tìm về lý trí của mình, tránh nụ hôn của Triển Vân, tìm đến khe hở, thanh âm có chút bất ổn nói: "Vương gia...!”

Tử Hàm tránh né khiến Triển Vân không vui, cánh môi từ hai má của Tử Hàm đi đến trên cổ cắn một cái, Tử Hàm đứt quãng nói không ra lời, chỉ có thể bất lực ôm cổ Triển Vân, đỡ thân thể xụi lơ của mình.

“A!” Tử Hàm đột nhiên cúi đầu kêu đau một tiếng, Triển Vân lại dùng sức cắn trên cổ của nàng một cái, “Đau quá.”

Lúc này Triển Vân mới ngừng nụ hôn điên cuồng mãnh liệt và mang chút trừng phạt, từ cổ Tử Hàm ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên sáng chói kiều diễm, chăm chú nhìn hai mắt mê ly của Tử Hàm, môi mỏng khẽ mở, “Ngươi... Có khoẻ không?”

Thanh âm khàn khàn kia mang vô hạn quan tâm cùng tưởng niệm, cũng bao hàm lấy lo lắng đã nhiều ngày.

Một tiếng bình thản ân cần thăm hỏi, lại khiến hốc mắt Tử Hàm hơi hơi ẩm ướt, hắn lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt nàng như vậy, trong lòng Tử Hàm cao hứng nói không nên lời, lúc này mới biết được, chính mình dĩ nhiên là nhớ mong nam nhân này như vậy, chưa từng nghĩ qua, sau khi mình gặp Triển Vân thì tâm tình sẽ vui sướng như vậy.

Cao hứng lại lo lắng nói: "Ta... Ta rất khỏe, còn ngươi, Vương gia, thương thế của ngươi thế nào, sao lại đến chỗ này?” Tử Hàm hỏi xong, trong lòng loáng qua một ý niệm, Triển Vân đến chỗ này là vì nàng?

Triển Vân đột nhiên cười lạnh xuống, quay thân đi, cười chế nhạo nói: "Ngươi làm sao có thể không khoẻ.” Trong trí óc của hắn lại loáng qua Tử Hàm cùng cái nam nhân tay nắm tay, đi ở trên chợ, bộ dáng thân mật, sao lại không tốt, là mình tự đa tình, loạn quan tâm, một màn kia thật sâu đau đớn tim của hắn, muốn hỏi Tử Hàm cùng nam nhân kia là thế nào, nhưng lại nói không nên lời.

Tử Hàm cảm nhận được sự lạnh nhạt của Triển Vân, nhưng không muốn truy cứu nhiều lắm, vội vội vàng vàng tiêu sái đến trước mặt Triển Vân, lo lắng nói: "Vương gia, nơi đây không nên ở lâu, ngươi vẫn mau rời khỏi đi, ta sợ ngươi sẽ có nguy hiểm.”

Ánh mắt Triển Vân trong đêm đen trở nên ác liệt, sáng quắc nhìn Tử Hàm, nóng giận gầm nhẹ nói: "Ngươi muốn ở lại!”

Tử Hàm đè thấp thanh âm, nhỏ tiếng, “Vương gia, ta còn chưa thể rời khỏi.”

“Vì nam nhân kia?” Thanh âm của Triển Vân có chút khàn khàn, tựa hồ còn chưa phục hồi lại từ trong nụ hôn kích động kia, lời nói lại mang theo ghen tuông cùng tức giận rất lớn.

Tử Hàm không hiểu lời nói của Triển Vân vừa tức lại không biết làm sao, lúc đang muốn nói gì đó, Triển Vân bụm miệng nàng lại, dùng thanh âm gần như không thể nhỏ hơn ở bên tai Tử Hàm: "Có người.”

“Có khách đến, sao không cùng chủ nhân như ta nói tiếng tiếp đón, cũng chuẩn bị tốt hảo hảo chiêu đãi quý khách một chút.” Thuận theo thanh âm ngoài cửa truyền tới, cây đuốc lắc lư ngoài cửa sổ, chiếu sáng phòng ở, có người đã vây quanh chỗ này.

Tử Hàm và Triển Vân rốt cuộc có thể thấy mặt đối phương rõ ràng, trên khuôn mặt Tử Hàm tràn đầy lo lắng cùng ưu tư, Triển Vân thì khuôn mặt không sợ, trước khi đến đã tính toán tới tình huống xấu nhất.

Sao Huyền Dực phát hiện Triển Vân? Tử Hàm trấn định nói: "Huyền Dực ngươi đang ở đây nói cái gì, ta nghỉ ngơi, ngươi ầm ỹ đến ta.”

Huyền Dực ở ngoài cửa không để ý tới lời của Tử Hàm, tiếp tục nói, “Nếu Vân Vương gia đến, sao không hiện thân.”

Tin tức lại rất linh thông, Triển Vân đẩy ra ôm chặt Tử Hàm, rút ra bội kiếm ở eo, Tử Hàm lại lo âu túm tay của Triển Vân. "Ta và ngươi cùng đi.”

Tử Hàm nói xong, ánh mắt hai người ngưng tụ một chỗ, không cách nào chia tách, cuối cùng là Triển Vân xoay người đi ra ngoài trước, Tử Hàm vội vội vàng vàng đuổi đến.

Cửa ầm một tiếng bị đá ra, Triển Vân cùng Tử Hàm từ bên trong đi ra, thân thể Triển Vân bảo vệ trước người Tử Hàm, ánh mắt mang vô hạn sát khí.

Ngoài cửa quả nhiên vây đầy người, Huyền Dực đứng đối diện cửa, một khuôn mặt âm hiểm, cây đuốc chiếu sáng cả sân.

Tâm Tử Hàm treo lên cao, nàng biết nếu đánh Triển Vân nhất định bị thua, bởi vì trong phủ này, ngay cả nha hoàn đều thân thủ bất phàm, huống chi võ công của Huyền Dực sâu không lường được.

Sắc mặt Triển Vân không sợ, lạnh lùng nói: "Nghi thức hoan nghênh của Huyền đại tướng quân thực đặc biệt, đạo đãi khách cũng thật độc đáo.”

Huyền Dực âm hiểm cười, “Thư truyền đến nói Vân Vương gia của Khương triều thông minh hơn người, dụng binh như thần, sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, một mình xông vào chỗ của ta.”

Triển Vân cười lạnh một tiếng, “Tiểu nhân bọn ngươi, ta còn phải sợ sao!”

Sắc mặt Huyền Dực hung tàn, ánh mắt âm hiểm, thanh âm độc ác nói: "Vậy dùng kiếm phân cao thấp đi.”

Ngay lúc hai người sắp gi¬ao thủ, Tử Hàm từ phía sau Triển Vân xông ra, cản trước thân thể Triển Vân, hô lớn: "Không cần, Huyền Dực, thả hắn rời khỏi, không cần sát hại hắn.”

Tay Huyền Dực run rẩy, vì hành vi bảo vệ Triển Vân của Tử Hàm, con ngươi âm hiểm của hắn quét liếc mắt Tử Hàm một cái, phi thân mà đến, mục tiêu không phải Triển Vân mà là Tử Hàm.