Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 466: Ngoại truyện Có phải là duyên trời định – (1)

Dạo này Thiên Ái cảm thấy anh Hai của mình có gì đó hơi khang khác. Dật Lan vẫn đưa đón cô bé đi học ở lớp năng khiếu, ở nhà anh Hai cũng vẫn quan tâm với việc học hành của cô, vẫn giúp cô mát xa mắt sau mỗi buổi học, nhưng sao cô có cảm giác anh cứ xa cách thế nào ấy. Nhiều khi cô bé phải hỏi đi hỏi lại mấy lần anh mới như sực tỉnh: “Hả, em vừa nói gì vậy? Anh xin lỗi, vừa rồi anh đang mải suy nghĩ nên nghe không rõ lắm!”

Sự thay đổi của Dật Lan làm Thiên Ái hết sức khó chịu. Từ nhỏ cô bé đã quen gắn bó với anh trong mọi sinh hoạt hàng ngày. Thói quen dựa dẫm vào anh trai tạo cho cô bé có cảm giác anh là cả bầu trời. Bất kể chuyện gì, bất cứ nơi nào, chỉ cần có anh bên cạnh là cô bé rất vững tâm.

Cứ như vậy, Thiên Ái lớn dần trong vòng tay yêu thương của ba mẹ và sự chăm sóc của các anh chị, đặc biệt là anh Hai của mình. Sự quan tâm của Dật Lan với Thiên Ái khiến bạn bè cùng học rất ghen tị với cô. Hình mẫu một nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi, hay cười, ít nói, trầm ổn, hay giúp đỡ mọi người đã trở thành niềm mơ ước của bao nữ sinh trong trường. Thậm chí Anni, cô bạn gái thân của Thiên Ái còn mơ ước sau này được gả cho Dật Lan.

Thiên Ái nhớ mãi ngày đầu tiên cô có dì cả đến thăm. Thực ra ở trường, môn học tâm sinh lý tuổi vị thành niên được giáo viên dạy rất kỹ. Thậm chí nhà trường còn tổ chức cả buổi hội thảo về thời kỳ phát triển tâm sinh lý tuổi học đường cho học sinh khối trung học cơ sở. Nhưng với bản tính nhút nhát, Thiên Ái vẫn không khỏi cảm thấy hoảng hốt và lo lắng.

Đúng thời kỳ Thiên Ái được dì cả đến thăm thì Hoan Nhan lại về Trung Quốc thăm ba mẹ mình và vợ chồng Quý Duy An. Đông Phương Vô Song cũng vừa mới sinh con trai, vì thế Hoan Nhan ở lại trong nước chơi một tháng. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn

Đang giờ học, Thiên Ái đau bụng quằn quại, mặt tái nhợt, gần như ngất xỉu. Giáo viên phải đưa cô bé đến phòng y tế nằm nghỉ. Bác sĩ lấy túi nước nóng cho cô bé chườm để đỡ đau, nhưng Thiên Ái vẫn đau đến co rút cả người lại.

Dật Lan nghe Anni báo tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy anh trai không hiểu sao Thiên Ái òa lên khóc. Dật Lan ôm em gái vào lòng dỗ dành: “Nín đi nào, lớn rồi còn khóc, các bạn cười cho đấy...Không việc gì, đã có anh đây rồi, để anh đưa em về nhà nhé!”

Mẹ đi vắng, chị Noãn Noãn cũng không có nhà, Dật Lan đành hỏi thím Trần. Chờ thím Trần nấu xong bát nước đường đỏ, Dật Lan bưng lên cho Thiên Ái uống.

Thiên Ái ngập ngừng định nói lại thôi. Dật Lan tinh ý nói luôn: “ Anh biết em định nói gì, anh đã mua cho em rồi...” Mặt cậu bỗng đỏ rần lên.

Lúc nãy trong khi thím Trần còn đang nấu nước đường cho Thiên Ái, cậu đã chạy ra siêu thị, cậu biết lúc này thứ Thiên Ái cần là gì. Không biết phải mua như thế nào, cậu nhanh ý chạy đến cạnh một người phụ nữ đang đẩy xe mua hàng gần đó nói: “Cháu nhờ cô một việc được không ạ?”

Nhìn cậu thiếu niên mặt mũi khôi ngô đang ngóng nhìn mình, người phụ nữ mỉm cười hỏi lại: “Cháu có việc gì cần cô giúp à?”

Đột nhiên Dật Lan thấy luống cuống: “Cháu... cháu...Không phải cháu đâu, mà là em cháu cơ ạ.” Cậu hít một hơi nói tiếp: “ Mẹ cháu đi vắng, em gái cháu lần đầu tiên đến kỳ sinh lý... cháu không biết phải mua thế nào. Cháu nhờ cô mua giúp hộ được không ạ?”

Người phụ nữ nở nụ cười đôn hậu: “Cháu thật là một người anh tuyệt vời! Mẹ cháu sẽ rất tự hào khi có người con trai như cháu. Lại đây, cô sẽ chọn giúp cho cháu.”

Người phụ nữ đã chọn đủ các loại băng vệ sinh cần thiết sau đó đưa cậu đến quầy thu ngân: “Phiền cô bác cho chàng trai trẻ này được thanh toán trước số hàng này. Mẹ đi vắng, cậu bé cần về gấp để chăm sóc cho em gái!”

Nghe thấy người phụ nữ thỉnh cầu, lại nhìn thấy loại hàng hóa mà cậu cần thanh toán, mọi người đều đồng ý nhường cho cậu lên trước. Dật Lan cúi đầu cám ơn mọi người, thanh toán xong cậu cám ơn mọi người lần nữa rồi vội vã chạy về nhà.

Mọi người đều hướng ánh mắt trìu mến nhìn theo bóng cậu. Có một ai đó chợt thốt lên: “Thật là một cậu bé ngoan, giá mà tôi cũng có một đứa con trai như vậy...”

Suốt mấy ngày Thiên Ái trong kỳ sinh lý, Dật Lan đặc biệt quan tâm đến em gái. Cậu hỏi thím Trần, hỏi chị Thiên Tình, giữ gìn cho Thiên Ái từng ly từng tí, không cho cô bé uống nước đá dù trời nóng, không cho cô bé dùng nước lạnh, luôn luôn kiểm tra túi chườm xem nước còn đủ nóng hay không... Tóm lại cậu chăm sóc, nâng niu em như cưng trứng mỏng vậy...

Vậy mà đã hơn một năm nay, kể từ buổi Dật Lan đến đón muộn cho đến bây giờ, cậu đã thay đổi hẳn, không còn hay cười nói như trước nữa.

Có lần cậu hỏi: “ Thiên Ái này, nếu như anh chuyển ra ngoài sống tự lập, em có buồn không?”

“Đương nhiên là em buồn rồi! Có anh ở nhà, khi có bài khó em sẽ hỏi anh. Khi em học xong anh sẽ lại chơi đùa với em.”

“Em còn có Dật Tuyên mà.”

“Ôi trời, anh ấy chỉ mải đi tập bóng thôi. Có lần em hỏi anh ấy, anh ấy nói một thôi một hồi, em chẳng hiểu gì cả. Khác hẳn với anh... Thế tại sao anh lại hỏi em như vậy? Không phải anh định trọ ở ngoài để đi chơi cho thoải mái đấy chứ. Ba mẹ biết là anh ăn đòn đấy!” Cô dọa anh, dù rằng từ trước tới nay, Thân Tống Hạo và Hoan Nhan chưa bao giờ đánh các con.

“Không, anh chỉ thuận miệng hỏi em vậy thôi. Ra ngoài ở, phải xa em anh cũng buồn và nhớ em lắm. Hơn nữa anh cũng lo mẹ buồn... Ở nhà mình thích thật đấy, có ba mẹ, có em, thật ấm áp...”

Tâm trạng của Dật Lan luôn ở trong trạng thái giằng co. Cậu luyến tiếc mái ấm gia đình này, nơi mười mấy năm qua cậu đã sống trong vòng tay yêu thương của ba mẹ. Cậu có chị gái Noãn Noãn, có em trai Dật Tuyên, đặc biệt là có Thiên Ái, cô bé đã mang đến cho cậu một niềm vui, một sự lưu luyến đặc biệt.

Cậu cũng rất yêu ba mẹ, yêu mái nhà ấm áp tràn ngập tình thân này. Nhưng với thân thế thực sự của cậu, cậu có đủ tư cách được sống cùng trong một mái nhà với mọi người không? Chị Thiên Tình, Dật Tuyên, Thiên Ái, ai cũng yêu quý cậu, nhưng đó là vì bọn họ vẫn nghĩ cậu là con ruột của ba mẹ, là một thành viên không thể thiếu trong gia đình.

Nhưng cậu lại không cho phép mình ăn cắp tình thương yêu ruột thịt ấy. Chỉ có bọn họ mới xứng đáng được hưởng những gì mà họ đương nhiên được hưởng từ cha mẹ đẻ của mình. Còn cậu, cậu phải tự mình xây dựng cuộc sống của mình để có thể ngẩng cao đầu đứng trong thế giới này.

Chỉ có một điều duy nhất cậu luyến tiếc. Đó là Thiên Ái. Cậu thực sự yêu quý cô em gái nuôi này. Phải xa nơi này, cậu sẽ nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ tất cả mọi người, nhưng riêng với Thiên Ái cậu lại có chút đau lòng.

Phải chăng là do duyên trời định mà ngay từ hồi còn nhỏ, Thiên Ái đã luôn quấn quít với cậu. Ngược lại, cậu cũng rất yêu quý cô bé. Với cô bé, cậu có một tình cảm rất đặc biệt, tình cảm ấy dường như xuất phát từ trong máu thịt của cậu, nó luôn buộc cậu phải chú ý tới Thiên Ái, khiến cậu luôn lo lắng khôn nguôi mỗi khi Thiên Ái gặp chuyện không may.

Cậu không thể nào quên trận sốt siêu vi trùng của Thiên Ái hồi còn nhỏ. Cô bé bị sốt rất cao nên phải truyền dịch để hạ sốt. Không ngờ Thiên Ái bị phản ứng nên sốc thuốc hôn mê suốt mấy ngày.

Những ngày Thiên Ái bị hôn mê, Dật Lan như phát điên. Cậu luôn miệng cầu khẩn cho em gái mau tỉnh lại, cho dù cậu phải đổi bất cứ thứ gì. Nhìn bác sĩ tiêm thuốc chống độc, truyền máu cho Thiên Ái, cậu ước gì được chịu đau thay cho Thiên Ái... Nước mắt cậu chảy tràn trên má mà cậu không hề hay biệt.

May mắn, sau ba ngày hôn mê, Thiên Ái đã tỉnh lại. Cô bé đưa mắt nhìn quanh, kia là ba mẹ, nhìn ba mẹ mặt mũi phờ phạc cô thật áy náy... kia là chị Noãn Noãn, anh trai song sinh Dật Tuyên... còn anh Dật Lan của cô, sao không thấy anh Hai đâu vậy...

“Mẹ, anh Hai đâu rồi?” Thiên Ái yếu ớt hỏi mẹ.

“Dật Lan mấy hôm không ngủ cứ ngồi cạnh nắm tay con, lúc nãy mệt quá vừa mới thiếp đi, để cho anh con ngủ một chút.”

Hoan Nhan vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng của Dật Lan: “Thiên Ái, em tỉnh rồi sao?” Vừa nói, cậu vừa nhảy bổ đến bên cạnh giường, nắm chặt tay em gái: “Thiên Ái, anh xin lỗi, lúc nãy anh đã ngủ quên mất... May mắn, em đã tỉnh lại rồi...”