Người Ở Nơi Tịch Lặng

Quyển 2 - Chương 30: Loli đi gặp bùi bánh bao

“Dưới cây mát quá đi…….”

Viên Phi Phi nằm nghỉ mát dưới bóng cây hai chân co lên. Trương Bình ngồi bên cạnh, tay nắm ấm trà, đầu hơi cúi.

Viên Phi Phi cố ý vô ý liếc hắn một cái, nói: “Ông chủ, mấy bữa trước Mã Bà lại đến tìm ông hả.”

Trương Bình buông ấm trà, gật đầu.

Viên Phi Phi: “Ông có đi xem chưa, cái cô Lưu quả phụ ấy.”

Trương Bình xua tay, tựa như không muốn bàn thêm nữa.

Cái cô Lưu quả phụ này đối với Trương Bình, giống y như xây thêm phòng đối với Viên Phi Phi, mỗi khi đề cập đến, đều không tiếp tục thảo luận được. Viên Phi Phi cũng không gặng hỏi, nàng vung người một cái, ngồi dậy từ trên sạp đá, bắt đầu búi tóc, dùng miếng vải túm lại, sau đó đứng lên.

“Ta ra ngoài đây.”

Trương Bình ngước mắt, Viên Phi Phi hiểu ý, nói: “Chiều tối sẽ về.”

Trương Bình giơ tay ra hiệu.

Đi đâu.

Viên Phi Phi đá đá duỗi duỗi chân trong sân, đầu không ngoảnh lại, nói: “Ta đi xem xem Bùi Bánh Bao bị tiểu thúc của hắn đàn áp đến tắt thở hay chưa.”

“Bốp!”

Trương Bình vỗ tay một cái ngay sau lưng Viên Phi Phi, Viên Phi Phi quay đầu lại, Trương Bình lấy tay làm động tác gắp cơm, Viên Phi Phi nói: “Biết rồi, về nhà ăn.”

Viên Phi Phi ra khỏi nhà, rẽ hướng, nhắm Kim Lâu mà đi.

Từ ngày Viên Phi Phi bán thân đến nay đã qua năm năm, đối với Viên Phi Phi mà nói, trừ ông lão bán gạo đã chết vì bệnh ra, thành Kỳ Thuỷ này không có bất cứ thay đổi nào khác.

Viên Phi Phi đi khá lâu mới đến trước cửa Kim Lâu.

Do trời còn chưa tối, quang cảnh của một nơi chuyên làm ăn về đêm như Kim Lâu hiện giờ có vẻ lạnh lẽo.

Viên Phi Phi vòng ra cửa sau.

Ngước đầu, tấm bảng có ghi chữ “Bùi Phủ” của năm năm trước đã bị tháo xuống, giờ đây trên cổng chỉ là một mảng trống không, chẳng treo gì cả.

Viên Phi Phi điềm nhiên ngó một cái, rồi tiến vào trong phủ.

Cánh cửa lớn của phủ rộng mở, vừa vào cửa thì thấy một tên đầy tớ đang quét nhà, hắn biết mặt Viên Phi Phi, hành lễ một cái với nàng, xong tiếp tục quét nhà.

Viên Phi Phi lúc đi ngang qua hắn thì chợt dừng bước, quay đầu hỏi: “Bùi Vân mấy hôm nay làm gì thế?”

Tên đầy tớ ấy không ngờ Viên Phi Phi lại nói chuyện với mình, ngó trái ngó phải, sau đó mới ghé tai Viên Phi Phi thì thầm: “Cậu chủ nhỏ mấy hôm nay toàn ngồi trong phòng đọc sách.”

Viên Phi Phi “ha” một tiếng, nói: “Đến lúc này còn đọc sách?”

Tên đầy tớ cũng rầu rĩ nói: “Mọi người cũng không biết cậu chủ đang nghĩ gì, mấy hôm trước phu nhân đã bị truyền về Kim Phủ, đến bây giờ còn chưa quay lại……”

Viên Phi Phi vỗ vỗ vai tên đầy tớ, nói: “Có món điểm tâm gì đó không.”

Tên đầy tớ nhìn ánh mắt quen thuộc của Viên Phi Phi, lập tức gật đầu: “Có, có, sẽ đem lên ngay.”

Viên Phi Phi mắt dõi theo tên đầy tớ rời đi, xoay người lên lầu.

Trong năm năm nay, vận mệnh của Bùi phủ cũng không có gì thay đổi. Tuy bọn nha hoàn xúm lại bàn tán có nói, vốn là ba năm trước, Kim phu nhân định trùng tu lại Bùi phủ, nhưng mà đụng phải một chút phiền phức, đành bỏ qua.

Viên Phi Phi lên đến lầu hai, lầu các bài trí vẫn như cũ, từng bồn từng bồn cây cỏ, hôm nay đã vào hè, cây cỏ xum xuê hoa lá, cành cây uốn lượn, trông vô cùng ưu nhã.

Viên Phi Phi đến gian phòng cuối dãy, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà vào.

Nàng vừa tiến vào, liền trông thấy Bùi Vân.

Năm nay Bùi Vân đã sắp mười lăm tuổi, khuôn mặt non nớt thuở nhỏ đã dần dần sắc nét. Viên Phi Phi không nhớ rõ khi nào, nhưng đại khái là từ sau năm hắn được mười tuổi trở đi, cả người Bùi Vân bỗng như bị người ta nắm lấy hai đầu mà hung hăng kéo, đem một thân hình vốn tròn trịa kéo thành vừa ốm vừa cao.

Điều duy nhất không thay đổi là khuôn mặt trắng trẻo của hắn. Khuôn mặt của Bùi Vân vốn không phải thuộc loại góc cạnh cứng rắn, ngược lại còn hơi mang dáng vẻ nam nữ khó phân. Viên Phi Phi có cảm giác mỗi lần nàng đứng cùng hắn, người khác sẽ tuyệt đối không hoài nghi nàng là nữ giả nam.

Lúc Viên Phi Phi bước vào phòng, Bùi Vân đang ngồi ngay ngắn bên bàn, tay nâng một cuốn sách, say sưa đọc. Viên Phi Phi không gọi hắn, tự mình khép cửa lại, khoanh tay dựa tường ngắm nhìn.

Trong phòng Bùi Vân không thiếu những món đồ thú vị lạ lùng để chơi, ví như cái lò đốt hương bằng ngọc lưu ly bảy màu đặt bên tay hắn, chính là mua từ tay của thương nhân người Hồ với một cái giá lên trời. Bình thường nhìn chẳng có gì đặc biệt, nhưng nếu đốt chút nhang bên trong, các màu sắc của lưu ly sẽ luân phiên chuyển động trên mặt lò.

Viên Phi Phi nhìn một lúc, mãi cho đến khi bên ngoài có người gõ cửa, rồi tên đầy tớ mang đĩa bánh điểm tâm tiến vào phòng. Viên Phi Phi đón lấy, khi xoay người lại thì trông thấy Bùi Vân đang nhìn nàng cười.

“Nàng tới rồi.”

Viên Phi Phi đóng cửa, tay nhón một miếng điểm tâm, đút vào miệng.

“Ờ.”

Viên Phi Phi ngồi xuống đối diện với Bùi Vân, nói: “Đọc gì đó?”

Bùi Vân đưa sách trong tay mình đến gần một chút cho Viên Phi Phi nhìn. Viên Phi Phi nheo mắt, “Minh Tâm Thật Lục……. là cái khỉ gì.”

Bùi Vân đặt sách xuống, vừa tính mở miệng giải thích, Viên Phi Phi đã giơ tay, “Đừng nói.”

Bùi Vân khẽ cười, cầm lò hương bên mình lên, nhẹ nhàng vuốt ve.

Viên Phi Phi nhìn cái lò nho nhỏ đó, nói: “Một thứ bé tẹo như kia, phải chi bao nhiêu tiền.”

Bùi Vân khẽ nói: “Một ngàn năm trăm lượng.”

Viên Phi Phi hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Ngươi bây giờ đang sắp bị người ta đem nuốt vô bụng tới nơi rồi, còn dư tiền đi mua mấy thứ này.”

“Ừ ừ.” Bùi Vân tươi cười nhìn Viên Phi Phi, “Cũng không nên để cho bản thân thiệt thòi.”

Viên Phi Phi đảo mắt tỏ ý xem thường với hắn, lại nhón thêm một miếng bánh nhét vào miệng.

“Ngươi đốt thứ gì vậy, mùi có vẻ hơi nặng.”

Bùi Vân rũ my, nhìn lò hương trong tay, thấp giọng bảo: “Là một loại hương mang tên “Đoạn Mai,” thuộc loại hương lạnh, dùng một giống hoa mai rất đặc biệt để làm ra.”

Viên Phi Phi không quan tâm lắm đến những điều này, nói: “Sao dạo này ngươi lại thích đi ngửi mấy thứ này, lâu ngày sẽ không nghiện chứ?”

Bùi Vân khẽ nói: “Sẽ không.”

Viên Phi Phi ăn đủ rồi, đem món điểm tâm đặt qua một bên: “Nghe bảo mẹ ngươi bị người ta gọi đi rồi.”

Bùi Vân “ừ” một tiếng, Viên Phi Phi nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi sao giống như không lo lắng chút nào.”

Bùi Vân thản nhiên nói: “Ta lo lắng hay không lo lắng đều giống y như nhau, Kim phủ sẽ không để cho ta vào cửa.”

Viên Phi Phi: “Ha, khiến người ta ghét bỏ.”

Bùi Vân cười, “Đúng vậy.”

Viên Phi Phi đứng lên đi đến bên kia đẩy cửa sổ mở, thò đầu ngó ra ngoài.

Ở đàng sau, Bùi Vân đang dõi theo bóng lưng của nàng, lặng lẽ nói: “Phi Phi, nàng còn nhớ không, cái lần đầu tiên đến gian phòng này.”

Viên Phi Phi không quay đầu, nhìn bên ngoài ngáp một cái, nói: “Nhớ chứ.”

Bùi Vân cười nhạt nói: “Khi ấy, nàng còn phải leo lên ghế đứng, mới nhìn ra ngoài cửa sổ được.”

Viên Phi Phi ngoái đầu, híp mắt nhìn Bùi Vân, cười xấu xa nói: “Ông nay đã cao lên rồi, sao nào.”

Ngón tay trắng trẻo thon dài của Bùi Vân nhẹ nhàng vuốt ve lò hương, nói: “Ta thế mà còn cao hơn nàng.”

Viên Phi Phi chẳng coi ra gì.

Bùi Vân đứng dậy, đến bên người Viên Phi Phi. Hắn vẫn như xưa, vẫn thích mặc màu trắng, chỉ là bây giờ trông hắn chẳng giống cái bánh bao một chút nào nữa……

“Qua năm ngày nữa, Tiểu Thúc sẽ tiếp nhận Bùi Phủ.”

Viên Phi Phi cười to ha ha, “Tiểu Thúc? Khen cho ngươi còn kêu nổi.”

Bùi Vân cũng vui vẻ, thế nhưng nụ cười của hắn nhã nhặn hơn Viên Phi Phi nhiều.

“Vai vế không thể quên.”

Viên Phi Phi nhổ một ngọn cỏ dại bên cửa sổ, nói: “Tiểu Thúc Tử (1) của ngươi đến rồi, ngươi sẽ đi đâu.”

Bùi Vân chỉnh sai, nói: “Là Tiểu Thúc, không phải Tiểu Thúc Tử.”

Viên Phi Phi: “Đâu khác gì nhau.”

(1) Tiểu thúc là cậu nhỏ (em của mẹ), cậu trẻ, “tiểu thúc tử” là chồng của em gái mình. Ý Viên Phi Phi là vì ông cậu kia hơn Bùi Vân có một tuổi, nàng coi hắn như thằng con nít, thêm một chử “tử” (con nít) vô cho thêm bé bỏng mỉa mai, ai ngờ nói loạn lên.

Bùi Vân cười bất đắc dĩ, nói: “Cậu ấy vẫn chưa nói sẽ cho phép hay không cho phép ta sống ở đây.”

Viên Phi Phi: “Ồ, sắp bị đuổi đi rồi à?” Nàng xoay người, cao thấp ngó Bùi Vân một lượt, thò tay cầm một vạt áo trắng tinh của Bùi Vân lên, vui vẻ nói: “Ê công tử áo trắng lượt là, không có tiền chàng còn chống đỡ nổi không.”

Bùi Vân không ngăn không tránh, rũ my nhìn Viên Phi Phi, cười nhạt nói: “Chống đỡ không nổi thì phải làm sao.”

Viên Phi Phi: “Hả?”

Bùi Vân bước tới vài bước, khoanh Viên Phi Phi lại trong một góc nhỏ.

“Phi Phi, nếu ta quả thực chống đỡ không nổi, cũng sẽ xin Bình Thúc thu nhận ta, thế nào.”

Viên Phi Phi nhướn mày.

Bùi Vân: “Năm xưa Bình Thúc mua nàng còn phải dùng hai lượng bạc, thiếu niên như ta không đòi một văn tiền, nói không chừng còn có thể đem theo chút của cải trong nhà tới.”

Yên lặng một hồi, Viên Phi Phi gật đầu, không chút ngại ngần nói: “Được thôi, đem tiền tới đây, thu nhận ngươi.”

Bùi Vân nói: “Nàng chịu thu nhận ta?”

Viên Phi Phi: “Ngươi phải hỏi ý ông chủ.”

Bùi Vân nhìn Viên Phi Phi, ánh mắt hắn so với thuở nhỏ càng ấm áp long lanh, nhưng phần ấm áp long lanh này khác với xưa kia.

Hồi lâu sau, Bùi Vân lui hai bước, xoay người trở về bên bàn, đưa tay cầm lấy lò hương, nhẹ nàng ve vuốt.

Viên Phi Phi: “Mẹ ngươi bị kêu đi ăn mừng à.”

Bùi Vân thấp giọng nói: “Nàng làm thế nào biết được.”

Viên Phi Phi: “Nhị Cữu Cữu của ngươi mới đầy tháng.”

Bùi Vân khẽ cười một tiếng, thần sắc khó đoán.

“Lại là tên ăn mày đó nói với nàng ư?”

Viên Phi Phi nhấc chân đạp Bùi Vân một cái, Bùi Vân sửa lại lời: “À, hình như gọi là Tám Chó.”

Viên Phi Phi đến bên Bùi Vân, vẻ mặt kinh bỉ nói: “Chẳng qua thật lòng mà nói, cái Kim phủ lão gia kia quả thực là như gấu như hổ, bảo kiếm không cùn nha, sáu mươi tuổi rồi còn có thể……”

“Phi Phi……” Sắc mặt Bùi Vân cứng đờ nhìn Viên Phi Phi, kẻ sau đành phải đem câu chuyện chấm dứt.

Bùi Vân cúi đầu lặng yên một chặp, sau đó lời nói dường như hơi lạnh nhạt đi.

“Nàng đừng lui tới với loại người đó trong Kim Lâu nữa.”

Viên Phi Phi: “Loại người nào?”

Bùi Vân khẽ cười nói: “Nàng biết ta đang nói đến người nào.”

Viên Phi Phi: “Sao, hoa nương của Kim Lâu chấn danh thiên hạ. “ Nàng nói rồi đưa đầu cao lên, chỉ vào búi tóc túm khăn của mình và chiếc thắt lưng nam nhân, nói: “Viên công tử nghe danh đem lòng yêu mến đến chào hỏi, ngươi mang tiếng là ông chủ, phải hoan nghinh ta mới đúng.”

Bùi Vân cười hừ một tiếng, trêu chọc nói: “Ngươi đến không đưa tiền, hoan nghinh ngươi làm gì.”

Viên Phi Phi nhặt miếng bánh điểm tâm lên chực chọi Bùi Vân, Bùi Vân biết có trốn cũng không trốn được, đứng yên đó tươi cười đợi, Viên Phi Phi tay đã giơ lên một chặp, nhưng sau cùng vẫn buông xuống.

Bùi Vân: “Sao, ném đi, miễn đừng ném trúng mặt là được.”

Viên Phi Phi: “Chả thú vị.” Nàng buông miếng bánh xuống, phủi phủi tay, nói: “Ta đi đây.”

Bùi Vân ngước mắt, nói: “Nàng chỉ mới đến có một chốc.”

Viên Phi Phi: “Ta là đến xem xem ngươi còn thở không.” Nàng vừa nói vừa bỏ đi, Bùi Vân cười bất đắc dĩ, bảo: “Nàng vẫn không hề thay đổi.”

Viên Phi Phi lười trả lời, đẩy cửa mở.

Sau lưng nàng, Bùi Vân thấp giọng thì thầm, “Phi Phi, ta cũng vẫn vậy.”

Viên Phi Phi dừng bước, ngoảnh đầu.

“Ngươi nói gì?”

Bên ngoài trời đã nhá nhem tối, bóng hình của Bùi Vân trong ráng đỏ của chiều tà, mông lung mờ nhạt.

“Chậc.” Viên Phi Phi đảo mắt tỏ ý phiền phức, xoay người đi mất.

Viên Phi Phi đi rồi, Bùi Vân ngồi một mình nâng chiếc lò hương lưu ly lên, hơi cúi đầu, hít sâu một hơi mùi hương lạnh.

Lò hương phản chiếu ráng chiều ngoài cửa sổ, khói nhè nhẹ lưu chuyển bên trong, đỏ rực một màu như máu.

——————

về cách xưng hô của Bùi Vân với Phi Phi:

Lúc mới gặp nhau, 9 tuổi Bùi Vân đã đoán đúng tính cách của Phi Phi, dùng tên thân mật “Phi Phi” mà gọi nàng sau vài tháng quen biết, rồi trực tiếp tỏ tình ngay sau đó, VPP vẫn trơ trơ như gỗ đá. Sau năm năm, BV bây giờ tính cách đã thoải mái hơn xưa ít nhiều, không còn nơm nớp đau khổ vì thân thế của mình, hơn nữa tình bạn giữa hai người đã như tri kỷ trên một phương diện nào đó, nên chiếu theo đó mà đoán, thì chắc là lớn lên một chút Bùi Vân sẽ gọi Viên Phi Phi là “nàng,” để thoả mãn tâm tư của mình, còn Viên Phi Phi thì tiếp tục trơ trơ ra như gỗ đá.

Về tên của nhân vật:

Bùi Vân: chữ 芸 trong tên của bánh bao khóc nhè này có nghĩa là một loại cỏ thơm, không phải là mây.