"Môi Hàn giáo quan cũng hình trái tim kìa."

Lời vừa từ miệng Lão Tứ lọt ra, ngay lập tức khiến bầu không khí trở nên phi thường kì lạ.

Dường như cảm nhận được điều ấy, bởi vậy hắn lập tức vô tội nuốt khan: "Tôi... tôi nói gì sai sao?"

Trương Hàm Vận nhìn cũng không nhìn, càng không để Hàn Tuyết lên tiếng, trực tiếp chuyển đề tài: "Thôi, mọi người mau kể chuyện khác đi. Dù sao chị ấy sớm đã trở thành kỷ niệm đẹp trong lòng tôi rồi."

Đại khái thì trải lòng tới gần khuya. Sau khi nhìn đồng hồ, Hàn giáo quan rốt cuộc cũng hạ lệnh yêu cầu tiểu đội giải tán.

Mọi người đương nhiên răm rắp chấp hành cùng nhanh chóng dọn dẹp nơi mình vừa ngồi. Kế tiếp từ Lão Đại tới Lão Ngũ, từng người một lần lượt hướng nàng chúc ngủ ngon.

Chỉ có Trương Hàm Vận vẫn luôn thủy chung mím chặt môi im lặng. Cô nhìn chằm chằm ngọn lửa sắp tắt trước mặt, lòng nặng trĩu như thể bị tảng đá ngầm đè lên.

"Học viên Trương còn chưa nghe thấy tôi nói gì sao?" Hàn Tuyết ngồi xổm xuống cạnh cô. Ánh sáng nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt luôn ở trạng thái thanh lãnh của nàng, trong thoáng chốc đã khiến cô xuất hiện loại cảm xúc chính là muốn rơi nước mắt.

Hẳn là cô đã quên mất điều gì đó... một điều vô cùng quan trọng về người bạn thuở ấu thơ.

"Hàn giáo quan, cô cứ nghỉ ngơi trước đi. Tôi ngồi thêm..."

"Nếu nghỉ ngơi không đủ, ngày mai rèn luyện chắc chắn sẽ không thành công." Nàng thoáng nghiêm giọng cắt ngang. "Lấy tư cách giáo quan, tôi yêu cầu học viên Trương lập tức trở về lều trại."

Trương Hàm Vận đành bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc cũng chậm rãi chống tay đứng dậy mà không hề giảo ngôn phản biện.

"Mong rằng cô sẽ hiểu cho tôi."

Đứng sau lưng cô, Hàn Tuyết bỗng nói ra lời kì lạ. Song cô nào còn tâm trí để nghe và ngẫm? Bởi vậy chỉ qua loa đáp: "Tôi hiểu Hàn giáo quan lúc nào cũng lo lắng cho học viên. Tôi hiểu."

Ngừng vài giây liền tiếp tục bổ sung: "Cảm ơn vì đã tiếp nhận tiểu đội 111, chúc cô ngủ ngon."

***

Nhiệt độ trên núi hiện tại giảm mạnh hơn so với buổi sáng nóng nực tựa Hỏa Diệm Sơn mà mọi người phải chịu đựng.

Hàn Tuyết kéo khóa lều trại, từ trong túi áo khoác trước ngực lấy ra một tấm ảnh đã cũ. Tấm ảnh ấy bởi chụp từ lâu nên đang dần ngả sang màu vàng. Tuy nhiên bằng mắt thường vẫn có thể thấy rõ trong ảnh là hai cô bé đang nắm tay nhau. Cô bé nhỏ hơn ngẩng đầu nhìn chị gái, nét cười chứa đầy ngưỡng mộ và yêu thương.

Ngón cái chậm rãi miết nhẹ khuôn mặt non nớt của cô bé nhỏ tuổi vài lần, nàng khe khẽ thở dài, cuối cùng đem nó đặt lên nơi tim.

Dù sao chị ấy sớm đã trở thành kỷ niệm đẹp trong lòng tôi rồi.

Thanh âm của Trương Hàm Vận chợt phảng phất bên tai nàng.

Thực sự đều đã trở thành kỷ niệm rồi sao?

***

Thời điểm tròn năm giờ sáng, sáu kẻ nằm trong lều trại đang đóng kín đều bị tiếng loa phóng thanh réo đến nhức đầu.

Lão Đại quả nhiên là Lão Đại. Hắn chính là người thứ nhất ù ù cạc cạc xuất hiện, mặc dù đôi mắt còn đang sưng vù vì mới thức giấc, song vẫn rất nghiêm túc nâng tay chào.

"Hàn giáo quan buổi sáng tốt lành."

Hàn Tuyết gật đầu, tiếp tục cầm chiếc loa đi dí từng lều một.

Mà tiếng nhạc báo thức nàng sử dụng chính là Quốc ca...

Thêm vài phút thì Lão Tam xuất hiện, miệng thậm chí còn lẩm nhẩm theo lời bài hát. Dáng vẻ lười biếng vô hại khiến đối phương nghi hoặc rằng kẻ hay gây thị phi nhất tiểu đội có thật là hắn hay không?

Năm người lần lượt xếp thành một hàng. Duy chỉ có lều trại thứ sáu vẫn còn im ỉm đóng kín.

"Tiểu Lục đâu? Đừng nói lại ngủ đến quên trời quên đất rồi đấy nhé." Lão Tứ nhướn mày.

Hàn Tuyết có chút khó hiểu nhìn theo tầm mắt của mọi người. Nàng biết Trương Hàm Vận hôm nay chắc chắn sẽ không trễ giờ, nhưng đến tột cùng vì sao lại không ra?

"Học viên Trương, nếu cô còn ở lỳ trong đó là tôi vào đấy."

Vừa nói vừa bước lại gần. Thật không ngờ khoảnh khắc nàng chuẩn bị tới nơi thì thanh âm nghi hoặc của Lão Nhị bỗng vang lên: "Tiểu Lục, cô đi đâu vậy?"

Năm người còn lại không hẹn mà trông về phía Trương Hàm Vận - kẻ hai tay đút túi áo vừa từ trong núi xuất hiện.

Mắt thấy mọi người đều đang tập trung vào mình, cô hơi nhướn mày đáp: "Sáng sớm nay không ngủ được nên tôi quyết định thức dậy rèn luyện trước một chút. Thế nào? Mọi người nên tự hào về Trương Hàm Vận tôi nha."

Nàng âm thầm thở dài như trút được gánh nặng, nhỏ giọng nói: "Mọi người mau chóng làm vệ sinh cá nhân, sau khi chúng ta dùng bữa xong đúng 6 giờ sẽ bắt đầu rèn luyện."

"Vậy là Hàn giáo quan sẽ chuẩn bị bữa sáng cho chúng tôi ư?" Lão Tứ dáng vẻ thập phần hoan hỉ. Ngày hôm qua may mắn được thưởng thức đồ ăn nàng nấu, hắn quả thực đã bị trù nghệ đạt tới cảnh giới mỹ vị nhân gian kia làm cho đầu óc mê muội rồi.

Hàn Tuyết khẽ cười đáp: "Tôi cũng không phải vợ hay mẹ các cậu, cho nên tự chuẩn bị bánh mì và đồ hộp mà các cậu đã mang theo đi."

Nhận được câu trả lời tuyệt tình của nàng, đám thanh niên nhanh chóng thất vọng, thuận tiện âm thầm bĩu môi. 

Rõ ràng trước đó ý của nàng chính là không giúp bất cứ ai trong số họ làm bữa sáng. Ấy thế nhưng khi năm người quay lại, gần như lập tức phải đau lòng chứng kiến một màn vô cùng đặc sắc: Hàn giáo quan đưa đồ ăn cho Tiểu Lục.

"Hàn giáo quan, vậy cô là mẹ hay là vợ của Trương Hàm Vận?" Lão Tam chẳng hề quản trước sau, trực tiếp nhanh nhảu hỏi.

Nàng vô thanh vô sắc trả lời: "Các cậu và học viên Trương giống nhau sao?" 

Lão Tam gật gật đầu: "Đương nhiên là giống chứ. Chúng tôi trưởng thành ở tiểu đội 111 nên sớm đã coi nhau như huynh đệ mà."

"Ồ, vậy bây giờ tôi gọi cậu là muội muội nhé. Bạch muội muội?" 

"Bạch muội muội?" Lão Tam kinh ngạc.

Nàng gật gật đầu: "Đúng vậy, chẳng phải cậu nói cậu và học viên Trương giống nhau ư? Cậu gọi cô ấy là huynh đệ được, thì tôi đây cũng coi cậu là tỷ muội được. Vậy mới công bằng chứ? Bạch - muội - muội?"

Mọi người vì loại xưng hô mới mẻ này liền ngăn không được cười lớn.

Trương Hàm Vận trên tay cầm chiếc bánh mì nàng vừa cho, khóe môi cũng chầm chậm cong lên.

Kì thực lúc nãy cô đã từ chối qua, ấy thế nhưng bản thân lại bị Hàn giáo quan trừng mắt ép phải nhận. Song dù sao cô cũng là người thích ăn ngon, do đó miễn là đồ ăn Hàn giáo quan làm đều cảm thấy thập phần hợp khẩu vị.

Lão Tam sau khi bị nàng dùng xô nước lạnh tạt lại xong cũng im lặng. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt phi thường u oán nhìn cô, dáng vẻ chẳng khác nào tiểu nương tử bị thất sủng.

Kết thúc bữa sáng và nghỉ ngơi chừng nửa tiếng. Đúng 6 giờ, theo lệnh của Hàn Tuyết, mọi người nhanh chóng xốc balo lên rồi cùng nhau chạy vào khu rừng trong núi.

Dừng chân trước phần đất tương đối bằng phẳng, nàng hỏi:

"Ở đây còn ai chưa biết sử dụng la bàn?"

Lão Ngũ lập tức đáp: "Hàn giáo quan, tôi nghĩ la bàn cũng chỉ là phần nhỏ thôi. Nếu chẳng may bị lạc tại địa phương này cũng chưa chắc có thể an toàn trở về."

"Vậy cậu có biết dùng không?"

"..."

"..."

"Tôi không biết."

Kết quả, Tiểu Ngũ đáng thương buộc phải ở lại để nàng bổ sung cấp tốc một khóa học la bàn. Mặc dù nàng biết chưa chắc đã có thể thành công ngay, song có còn hơn không, dù sao lát nữa Lão Đại quay lại nàng cũng đem hắn giao cho người anh cả ấy.

"Nhiệm vụ huấn luyện rất đơn giản. Mọi người chỉ cần tìm những chiếc chuông bạc mà tôi đã giấu trong rừng về đây trong vòng một tiếng. Cách đây hai tháng tôi đã từng đi thị sát qua, bản đồ đánh dấu địa điểm cất chuông tôi để ở trong chiếc túi đen từng phát cho mọi người."

"Hai tháng? Lỡ chiếc chuông ấy bị người ta vứt đi rồi, chẳng phải công của chúng tôi là công cốc công cò ư?" Lão Tam nhỏ giọng phản đối.

Hàn Tuyết mỉm cười: "Nếu như không thấy các cậu hãy quay về, đương nhiên thời gian kế tiếp liền có thể nghỉ ngơi. Tuy nhiên tôi khuyên chân thành rằng bản thân mỗi người hãy thành thật một chút, đừng bao giờ dại dột mà lên kế hoạch lười biếng, không chịu tìm kiếm mà tay không trở về. Các cậu hiểu ý tôi chứ?"

Năm người - ngoại trừ tiểu Ngũ đang đứng cạnh nàng đều đồng thanh hô: "Hàn giáo quan, chúng tôi hiểu."

"Như vậy liền bắt đầu đi. Chúc mọi người thành công."

***

Đồng chí Tiểu Ngũ ngồi chồm hỗm bên cạnh nàng sợ đến xanh cả mặt.

"Cậu đã nắm được chưa?" Hàn giáo quan ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn.

"Nắm... nắm cái gì ạ?" Đại não hắn hiện tại hệt như đang chứa một bầy khỉ trong rạp xiếc, liên tục múa trống khua chiêng.

Đương nhiên nàng không hề mất kiên nhẫn mà tiếp tục lặp lại một lượt, thậm chí vừa giải thích cặn kẽ, bản thân vừa đồng thời đặt la bàn xuống bản đồ mà chỉ.

Giảng đến lần thứ mười cũng là lúc Trương Hàm Vận xuất hiện. Trên trán sớm đã nhễ nhại mồ hôi.

"Tiểu Lục, cô tìm thấy chuông rồi sao?" Lão Ngũ há miệng kinh ngạc.

"Ừ, tìm thấy rồi." Cô gật đầu, lấy trong túi ra chiếc chuông to bằng hai ngón tay rồi lắc lắc.

Tiếng chuông bạc nhanh chóng vang lên lanh lảnh trong không gian.

"Trình độ của học viên Trương luôn nằm ngoài dự đoán của tôi." Hàn Tuyết hài lòng gật đầu. "Làm rất tốt, hiện tại có thể nghỉ ngơi chờ mọi người quay về rồi."

"Vậy... vậy còn tôi thì sao?" Lão Ngũ bắt đầu hoang mang. Đừng nói hắn phải vào trong khu rừng đó một mình nhé.

"Khi nào cậu học học xong mới được xuất phát. Lúc nãy tôi định giao cậu cho Lão Đại, nhưng giờ tôi chợt nghĩ lại, toi cảm thấy cậu nhất định phải vận động trên đôi chân và cái đầu của mình. Như vậy đợt đánh giá năng lực cuối tháng này cậu mới thành công."

Trương Hàm Vận âm thầm quan sát Hàn Tuyết. Nàng nói quả thực rất đúng, cách dạy của nàng cũng hoàn toàn khác với cách dạy hời hợt trước đây của Thượng hiệu Chung.

Cuối cùng thời điểm mọi người lần lượt trở về nơi tập kết. Lão Ngũ sau rất nhiều lần bị cô mắng vốn rốt cuộc cũng thành công tốt nghiệp lớp vỡ lòng về la bàn.

"Để tôi tự đi được rồi. Mọi người cứ ra khỏi đây trước nhé." Hắn nhoẻn miệng cười vẫy vẫy tay.

Hàn Tuyết nhìn đồng hồ đã báo gần trưa, nàng cũng không hạ lệnh trở về mà tiếp tục ngồi xuống trông theo bóng lưng Tiểu Lục vừa mới khuất xa.

"Chúng ta sẽ không bỏ rơi ai cả." Nàng đột nhiên nói. "Dù họ có là người cuối cùng đi chăng nữa, chúng ta nhất định vẫn phải chờ."