Buổi liên hoan được tổ chức ở một nhà hàng ven biển, bởi vì đông người nên lớp tôi đã bao cả sảnh tiệc trên tầng hai.

Phía Đông đại sảnh là dãy cửa sổ lớn, có thể nhìn thấy biển rộng mênh mông bên ngoài.

Tôi ngồi ở chỗ có thể nhìn thấy biển, bên phải là một cô bạn bình thường không hay nói chuyện lắm, tất nhiên vị trí bên tay trái không hề có ai.

Nhưng điều tôi không ngờ chính là bầu không khí hôm ấy vô cùng náo nhiệt —— Có lẽ sắp phải xa nhau nên ai cũng vứt bỏ ngại ngùng, cứ cậu một ly tôi một ly mà uống.

Coca màu nâu sậm trông rất giống rượu vang đỏ, đẩy bữa tiệc lên cao trào.

Những người bình thường chẳng nói chuyện với tôi mấy lúc đi ngang qua tôi đều không quên chạm nhẹ vào cốc tôi một cái, sau đó nói những câu chúc gì đó.

Từ Sướng cũng tới, sau khi nói mấy câu với cô bạn ngồi cạnh tôi, cậu ta bước tới chỗ tôi, trông có vẻ ngượng ngùng nhưng vẫn ngập ngừng nói: “Đào Oánh, xin lỗi cậu.”

Tôi ngây ra.

Cậu ta gọi tôi là Đào Oánh và xin lỗi tôi?

Tôi tưởng tai mình bị làm sao.

Nhưng tôi thấy nét mặt của cậu ta rất chân thành.

Cậu ta nói: “Tôi đã đăng ký vào ban tự nhiên, sắp phải tạm biệt nhau rồi, nói tạm biệt thôi.”

Tôi mỉm cười nói: “Tạm biệt.”

Cậu ta cũng cười.

Không biết tại sao tôi lại dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của cậu ta đến vậy.

Sau này tôi mới nhận ra có lẽ vì không thích nên mới không muốn hận nhiều.

Một lát sau Trương Dịch cũng đi tới.

Cậu ấy ngồi xuống phía bên tay trái của tôi, mọi người đang bận chúc nhau cho nên không ai chú ý tới chúng tôi cả.

Tôi không để ý đến cậu ấy, lấy đũa gắp miếng rau cải lên rồi tách thành miếng nhỏ.

Từ đầu đến cuối mắt tôi chăm chăm nhìn cái đĩa trước mặt.

Cậu ấy muốn mở miệng mấy lần nhưng không được.

Cho đến khi cậu ấy cầm đũa lên muốn gắp đồ ăn, tôi cũng mới thu tay lại, trong khoảnh khắc chạm vào nhau ấy, “lạch cạch” một tiếng, chiếc đũa của cậu ấy bị rơi xuống đất.

Âm thanh thật giòn giã nhưng không lớn, không ai chú ý đến, nhưng cả hai chúng tôi đều ngây người.

Mấy giây sau, cậu ấy thở dài xoay người nhặt đũa lên.

Lúc cậu ấy làm như thế, tôi chợt nhớ đến hơn nửa năm trước, chàng trai mặc áo len màu cà phê mỉm cười nói với tôi: “Không có gì.”

Sau đó cậu ấy ngồi thẳng lại rồi dùng giấy ăn lau sạch chiếc đũa.

Khi cậu ấy lau đũa, tôi nghe thấy cậu ấy cúi đầu nói: “Đào Oánh, bên tay trái cậu hoặc là không thể có ai ngồi, hoặc phải là một người cả đời cam tâm tình nguyện cúi đầu nhặt đũa.”

Nói xong, cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt cậu sạch sẽ và thuần túy.

Nhưng dường như mọi âm thanh xung quanh tôi đều bị che mất, tôi đang ở trong một thế giới không tiếng động, chỉ biết há miệng chứ không biết nói gì.

Cậu ấy nói: “Đào Oánh, xin lỗi cậu.”

Thật ra tôi cũng rất muốn nói rằng “Không có gì.”

Tôi biết lúc ấy chắc hẳn tôi nên làm thế, ít nhất thì nhìn qua trông tôi có vẻ độ lượng.

Nhưng tôi không làm được.

Sự thật là tôi đứng lên, bưng bát đi tới bàn bên cạnh, để mặc cậu ấy một mình ngồi đó.

Tôi có thể liếc thấy cậu ấy cúi đầu, từng chút, từng chút, lau mạnh chiếc đũa.

Lòng tôi chợt đau đớn, không biết từ đâu mà ra, đau muốn rơi lệ.

Đây là hoạt động tập thể đầu tiên cũng là cuối cùng của lớp chúng tôi mà từ đầu đến cuối tôi chẳng nói gì cả.

Vài năm sau, khi mở cuốn nhật ký năm đó ra, tôi nhìn thấy mấy dòng này:

Bạn đã từng thấy biển rộng vô tận chưa? Đã từng thấy bãi biển trải dài ngàn dặm bao giờ chưa?

Biển với những đợt thủy triều dữ dội, sau đó phá tan lớp thực vật thủy sinh, nghiền nát vỏ sò, đẩy trôi đá vụn và cát.

Trong ánh mặt trời, nó phản chiếu ánh nắng, sáng ngời rực rỡ.

Bạn tưởng rằng đó là kho báu kỳ ba, hân hoan tới gần lại phát hiện ra nó chẳng là gì ngoài cây thủy sinh, vỏ sò và cát đá không hoàn chỉnh.

Rơi vào nỗi thất vọng và rối rắm triền miên, lại không muốn thừa nhận bản thân không vui.

Vì vậy Trương Dịch à, cậu nên là cây thủy sinh, vỏ sò, cát đá, hay là ánh sáng mặt trời có thể thay đổi mọi thứ đây?

Cậu ở bên tay trái của tôi —— Đó là trước ngày hôm nay.

Mà từ nay về sau —— cậu và tôi chỉ là những người xa lạ.