Sinh nhật lần thứ 16 đến thật lặng lẽ.

Sách nói rằng tuổi 16 là tuổi hoa rực rỡ nhất, nhưng 16 tuổi, vì kỳ thi tuyển sinh đại học không còn xa nữa mà thứ gọi là đóa hoa của cuộc đời ấy chỉ có thể nở trong cô độc và yếu ớt, khiến người ta không dám chạm vào.

Đối với tôi, sinh nhật tuổi 16 chẳng có gì đáng nói: Không có bánh gato mẹ tặng, không có nụ cười chúc phúc của ba.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ có một bát mì canh suông của bà ngoại —— Bà ngoại luôn nói bánh sinh nhật là thú vui của người nước ngoài, còn người Trung Quốc phải ăn mì mới có thể trường thọ.

Dần dần, tôi nghe mãi quen nên không tranh cãi nữa.

Đương nhiên tôi cũng chẳng có ước nguyện đặc biệt nào.

5 rưỡi chiều, cuối cùng tiếng chuông tan học cũng phá thủng bầu không khí tù đọng.

Âm cuối kéo dài vang vọng giữa muôn ngàn tiếng gọi.

Phòng học lập tức trở nên ồn ào và huyên náo.

Tôi thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà, Trương Dịch thì đang lề mề thu dọn đồ đạc.

Chẳng mấy chốc trong lớp chỉ còn mỗi học sinh hôm nay trực nhật.

Nhưng khi tôi chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, một bàn tay nhanh chóng luồn vào ngăn bàn tôi.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Trương Dịch đứng một bên, ngại ngùng cười.

“Sinh nhật vui vẻ!” Cậu ấy nói.

Nụ cười chân thành tràn ngập trên khuôn mặt cậu, ngây thơ như một đứa trẻ.

Tôi giật mình.

Niềm vui tựa bọt biển trong vắt giữa tầng xanh lam dần dần lan ra và lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Chúng dâng lên từng tầng từng lớp, từ dưới lên trên, vây quanh tôi thật chặt.

Khi trái tim được bao bọc bởi lớp bọt biển nhẹ nhàng xinh đẹp nhường ấy, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hạnh phúc, như có một nhát búa nhỏ đập nhẹ vào tim, phát ra tiếng “thình thịch” trong không gian tĩnh mịch.

Đây là lời chúc duy nhất mà tôi nhận được trong lớp học nhỏ này vào ngày sinh nhật thứ 16 của mình!

Có lẽ nên thấy chua chát, nhưng vì thứ gọi là “duy nhất” mà nó càng trở nên trân quý hơn!

“Sinh nhật vui vẻ nhé.” Cậu ấy nhắc lại, sau đó chỉ vào ngăn bàn của tôi, mỉm cười: “Quà sinh nhật.”

Nói xong, cậu ấy đeo cặp sách rồi ra khỏi lớp.Tôi quay đầu trông ra cửa, bọn Từ Sướng đang đứng trong góc cầu thang nhìn xung quanh, thấy Trương Dịch ra ngoài, bọn họ lớn tiếng trách cậu rề rà.

Tôi cúi đầu nhìn ngăn bàn của mình.

Có lẽ vẫn còn một chút do dự và chần chừ cùng với chút tự ti và khó thể tin được —— trái tim tôi phồng lên và thít chặt lại chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Tôi vươn tay vào ngăn bàn, chạm đến một vật gì đó cứng cứng.

Tôi cẩn thận lấy nó ra, khoảnh khắc nó hiện ra trong không khí, tôi như nín thở —— Đó là một ngôi nhà nhỏ bằng pha lê trong suốt!

Cửa lớn, cửa sổ, ống khói, cái nào cũng đáng yêu và đang sáng lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang!

Trái tim tôi như bong bóng sắp nổ, đang căng phồng lên vì hạnh phúc!

Tối hôm đó, tôi đặt căn nhà pha lê này trên bàn học của mình rồi vẽ lại hình dáng của nó vào trong nhật ký.

Dưới ánh sáng đèn bàn, trông nó thật rực rỡ, yên bình và tốt đẹp.

Lúc tôi đang vẽ, bà ngoại đi vào.

Bà liếc mắt là thấy căn nhà nhỏ xinh đẹp này, sự ngạc nhiên thoáng lên trên khuôn mặt.

Bà khen: “Đẹp thế!”

Tôi mỉm cười với bà, không nói gì.

Bà vẫn nhìn chằm chằm căn nhà kia rồi nói với tôi: “Điện thoại của ba mẹ cháu, mau ra nghe đi.”

Tôi đưa mắt nhìn bà một cái, còn bà vẫn đang nhìn căn nhà pha lê kia.

Bà cúi xuống, hơi khom lưng, ghé sát vào xem.

Khóe mắt bà có thật nhiều nếp nhăn, đó là dấu vết của thời gian.

Lúc ra khỏi phòng, tôi vô thức sờ lên mặt, có phần kinh ngạc: Một ngày không xa, tôi sẽ già đi như bà ngoại, đúng không? Phải chăng bà cũng từng có những năm tháng đẹp nhất? Có phải cũng từng trẻ trung và hạnh phúc như tôi ngày hôm nay? Thời gian —— hóa ra là một loại sức mạnh kỳ diệu mà không thể đảo ngược.

Cuộc gọi với ba mẹ kết thúc rất nhanh.

Tôi đã sớm quen rồi.

Cuộc gọi của chúng tôi luôn luôn ngắn ngủi.

Khoảng lặng dài lấp đầy những cuộc trò chuyện của chúng tôi, và ngay cả những lời chúc phúc hay cằn nhằn của mẹ cũng bù đắp cho những cuộc trò chuyện vụn vỡ này, khiến khoảng cách có vẻ như không còn quá lớn và khiến tình thân cố gắng bù đắp trông có vẻ hòa nhã, nhẹ nhàng và ân cần.

Tuy nhiên, nó vẫn chẳng thể che giấu được một sự thật là trái tim chúng tôi đã, đang và sẽ xa cách nhau như vậy.

Từ nhỏ đã thế.

Trong quá trình trưởng thành của tôi, bọn họ đều không ở cạnh bên.

Họp phụ huynh luôn là bà ngoại tham gia, cuối tuần cũng là bà ngoại đưa tôi tới công viên.

Bà ngoại sức yếu, không thể giúp tôi leo cầu trượt, tôi tự mò mẫm trèo lên, không biết bị ngã bao nhiêu lần.

Đối với tôi, hai chữ “tình thân” vừa lạnh nhạt lại vừa xa xôi, cùng với nỗi oán trách chẳng thể nào tiêu tan.

Đôi khi tôi còn nghĩ: Làm một đứa trẻ mồ côi thì sao? Giống như tôi, lớn lên trong sự vắng mặt thường xuyên của cha mẹ, chẳng phải vẫn sống tốt đó sao?

Trái tim cứ dần dần nguội lạnh, trở nên không tin tưởng tất cả mọi thứ xung quanh.

Nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay, mọi thứ đã trở nên khác lạ chỉ vì ngôi nhà pha lê này! Bởi vì từ ngày hôm nay, trái tim tôi đã gắn chặt với căn nhà nhỏ bằng pha lê, tồn tại vì nó, và tôi bắt đầu cảm thấy mình không còn cô độc nữa!

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi thường xuyên mỉm cười ngây ngô với ngôi nhà pha lê.

Lúc học bài, lúc đọc sách, vừa ngẩng đầu đã bất giác mỉm cười.

Và cũng vì nguyên đó tôi bắt đầu trở nên chăm chỉ lạ thường, ít nhất ngày nào cũng tự tay lau dọn bàn học của mình.

Tôi nâng niu căn nhà nhỏ như bảo bối, thậm chí còn không cho bà ngoại động vào bàn học mình, sợ bà tuổi già mắt kém làm rơi ngôi nhà nhỏ của tôi mất.

Bạn có thể thông cảm cho sự hẹp hòi ích kỷ của tôi không? Nếu như bạn đã từng trải qua tuổi 16, có lẽ bạn sẽ hiểu được.

Bởi vì tình cảm trân trọng của tuổi 16 ấy tựa như giấy gói kẹo trong suốt rực rỡ màu sắc dưới ánh mặt trời.

16 tuổi, tôi không biết nó có thể tốt đẹp đến thế.