NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P6)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Giọng nói ngọt ngấy bay tới gần, một gương mặt V-line xinh đẹp nhưng dễ lẫn với người khác vào lọt tầm mắt còn mờ nhoè của hắn.

“Thôi ca”, vừa nãy trong buổi hát, có mấy người mẫu người dẫn chương trình ra vẻ thân mật gọi hắn như vậy, cô này chắc là người đầu tiên.

Em gái này kề chai nước khoáng sát miệng hắn, hắn đã khát không chịu được, há mồm uống ừng ực, khoé miệng thành cái phễu, đôi dòng nước tuôn ra.

“Chậm chút chậm chút, anh xem, vừa mới giúp anh sửa sang sạch sẽ, lại bẩn rồi.”

Em gái vừa cằn nhằn đầy săn sóc vừa lấy khăn lau giúp hắn. Theo cử chỉ của cô, Thôi Minh Trí phát hiện hắn chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, bên trong trống trơn.

“Quần áo tôi đâu? Ai thay cho tôi?”

Trí nhớ của hắn bị chó gặm không chừa mẩu nào, thế này mà đổi thành con gái thì bị người ta chiếm gì gì rồi chứ còn?

Người chiếm gì gì hắn chính là gái mặt V-line trước mắt, nghe hắn hỏi dò, cô nàng nheo mắt cười tình: “Anh thật đúng là say như chết, lúc nãy trong quán nôn bừa cả ra chả ai để ý, em nhìn không đành lòng nên đưa anh sang đây. Hết cả hơi mới rửa ráy thay quần áo cho anh xong, mệt suýt chết em rồi đây này!”

Thôi Minh Trí thấy cô nàng cũng trong bộ dạng Quý Phi tắm xong, không khỏi giật mình, nghi nghi hắn với cô nàng có làm gì nhau rồi. Nhưng sau đó hắn lại nghĩ hắn say oặt ra như tàu lá héo, làm gì có chuyện mỗi chỗ đấy cứng được, không đủ điều kiện phạm lỗi, vì thế thả lỏng lại, hỏi cô nàng: “Chỗ này là chỗ nào?”

Nghe thấy câu trả lời là “Khách sạn Hoà Bình” một cái, sức suy nghĩ của hắn hồi phục. Khách sạn Hoà Bình là đối tác của Bất động sản Quan Vũ, chuyên đón khách và nhân viên của công ty ở nơi khác đến. Phòng tiêu chuẩn giá hợp đồng là 1600 tệ/đêm. Em gái này nom phong cách dao kéo chắc không phải xuất thân bạch phú mỹ, sao lại dám chi một khoản như thế cho một người xa lạ?

Thôi Minh Trí cũng trang bị được tí khả năng lượng sức, biết bản thân không phải giai đẹp “ngọc thụ lâm phong”[1] gì, chỉ dựa vào ngoại hình còn không đủ khiến gái xiêu lòng dâng hiến.

“Ninh tổng bảo cô đưa tôi qua đây phải không?”

Hắn day day mí mắt, dứt khoát vạch trần lời nói dối. Cô em thấy không làm được chuyện xuôi nước đẩy thuyền bèn lộ ra nụ cười quyến rũ vô tội hơn nữa: “Ninh tổng chỉ là ới lên một tiếng, người ta vốn chỉ cần đưa anh qua đây rồi về luôn cũng được, ở lại chăm sóc anh là người ta tự nguyện nha.”

Thôi Minh Trí không uổng tám năm làm thư ký, ý đồ của loại gái mưu mô hạng xoàng này quá dễ hiểu: coi trọng cái mác trợ lý tổng giám đốc của hắn, tính toán phát triển quan hệ thành dạng lốp xe dự phòng.

Mẹ nó, đám yêu tinh bây giờ thật là biết nắm bắt cơ hội, tận dụng mọi khả năng có thể. Hoà thượng nghèo khoác mảnh áo cà sa đã bị chúng nó dòm như trưởng lão, chúng nó không sợ cắn phải bộ xương nghèo là mình thì rụng răng hay sao!

Dạng kinh nghiệm này hắn tích luỹ cũng không tính là ít, khách sáo đuổi khéo cô nàng. Cô em không chịu, biến luôn thành viên đạn bằng thịt, nhân lúc hắn còn loay hoay xông lên đè nghiến lên ngực hắn, ỏn ẻn: “Sẵn trên giường rồi, anh không muốn làm gì một chút sao?”

Đàn ông có thể xác và tinh thần tách rời nhau, ở trạng thái bình thường mà gặp người khiêu khích khó tránh cầm lòng không đậu. May mà Thôi Minh Trí trước mắt không ở trong trạng thái bình thường. Hắn còn đang đau khổ vì thất tình, trong đầu toàn chứa hình bóng xinh đẹp của bạn gái cũ. So với Diệp Như Vy trong sáng đáng yêu như thiên thần, gái mặt V-line này đúng là con yêu quái dơ bẩn khiến hắn ghê tởm muôn lần.

“Cút đi!”

Hắn hất mạnh cô nàng đang sấn sổ làm nũng, còn phũ phàng đạp thêm một nhát cho cô ta văng khỏi giường, ngã xuống đất trong thế trần truồng.

“Con hàng lởm, coi bố mày là đồng nát à? Không cút bố mày cho mày đi viện sửa mặt lần nữa bây giờ chứ lại!”

Làm lâu la cho con nhà giàu đôi năm, tai nghe mắt thấy rất nhiều chuyện chơi bời gái gú của kẻ có tiền, hắn biết rõ phải đối phó thế nào với dạng gái đào mỏ ôm mộng chài được món hời này, cậy việc đối phương không nắm kỹ về mình, bắt chước giọng điệu của người từng trải để hù doạ.

Cô em kia sượng sùng không để đâu hết, mặt đỏ lên, chả thèm kéo vải che thân, trước tiên chỉ tay vào hắn mắng rõ to: “Ông bị điên à? Tin tôi báo công an bắt ông không?”

Đây là muốn dùng tội hấp diêm doạ hắn?

Thôi Minh Trí tức rồ lên, trợn trừng mắt nhìn xuống cô ta: “Mày báo đi, xong rồi bố sẽ cho người đến xử mày, để xem kết cục của ai thảm hơn!”

Cái gọi là đẳng cấp như bậc thang, tầng trên hơn tầng dưới, hắn bị chủ sai xử, lại có thể ra oai với loại như em V-line để vớt vát tư cách đã mất.

Vì câu nói chuẩn không cần chỉnh đó, cô nàng khiếp hồn, nhanh chóng mặc quần áo thu dọn tư trang đi khỏi phòng khách sạn, suốt quá trình đó không dám khiêu khích thẳng mặt thêm chút nào, chỉ dùng mấy câu chửi gần như không thành tiếng để vớt vát chút tự tôn.

Tiếng đóng cửa lấy đi khí thế của Thôi Minh Trí. Hắn giống quả bóng xì hơi, lại nằm xìu xuống, thất thần mấy giây, chỉ thấy đèn treo trên trần toả ra vầng sáng dịu, phảng phất như gợn sóng đưa hắn chìm rồi lại nổi, chẳng bao lâu sau đã chìm cả vào vùng xoáy mộng mị.

Cơn say rượu làm hắn ngủ quên, cắm đầu chạy như bay đến công ty thì cuộc họp của quản lý cấp cao đã qua một nửa, hắn đứng ở cửa phòng họp, cảm thấy ánh mắt mọi người như đao kiếm tua tủa, sợ hơn cả khi đến muộn buổi tập trung sáng sớm hồi tiểu học.

Trong toàn bộ ánh mắt ở đó, ánh mắt của chủ tịch Vạn Hồng Ba sắc nhọn nhất. Vị sếp lớn này nổi danh nghiêm khắc với cấp dưới, sau khi nắm Bất động sản Quan Vũ đã chỉ đạo chỉnh đốn mạnh việc chấm công của nhân viên. Rất nhiều nhân viên lâu năm đã bị tóm đuôi, phải chịu cảnh cáo phê bình.

Thôi Minh Trí xưa nay cẩn thận đâu đấy, sáng nay lại phạm sai lầm bất ngờ, còn phạm ngay trước mặt boss bự, sợ rằng chuyện này sẽ trở thành cú vấp nặng trong đời.

Thấy hắn nói xong câu: “Xin lỗi, tôi đến muộn ạ” thì mồm miệng đơ ra khiến cuộc họp tự dưng có mấy giây lặng ngắt, Soái Ninh lên tiếng: “Trợ lý Thôi hôm qua đi tiếp khách với tôi, uống nhiều quá, đến trễ cũng có thể thông cảm. Trợ lý Thôi, mau ngồi xuống đi.”

(Hết phần 6, xin mời đón đọc phần 7)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Ngọc thụ lâm phong: Thành ngữ xuất phát từ câu thơ trong bài “Ẩm trung bát tiên ca” của Đỗ Phủ tả vẻ đẹp thời trẻ của một vị quan ngự sử tên là Thôi Tông Chi.