NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P40)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Soái Ninh là con gái của tỷ phú đầu bảng, người thừa kế duy nhất của tài sản trăm tỷ, giống như thịt Đường Tăng, ăn vào là có thể thành chính quả, phàm phu tục tử yêu ma quỷ quái đứa nào không thèm? Những người có ý tưởng nhăm nhe không an phận đó sẽ suy bụng ta ra bụng người, sẽ tự thấy nghi ngờ rằng hắn có tính toán “gần quan được ban lộc”.

Ngay cả bên phía Vạn Hồng Ba cũng xôn xao, hôm qua Lương Nghiệp còn gọi điện đến thăm dò, hỏi hắn gần đây cùng Soái Ninh đi đâu, gặp ai, nói chuyện gì. Cứ như thẩm vấn tội phạm! Cái kiểu hoài nghi đầy thành kiến giấu đầu lòi đuôi kia, thà hạ nhục thẳng một trận cho rồi.

Vạn đổng bên kia đã hoàn toàn mất tín nhiệm với mình. Ngay cả khi ông ta không ra tay, dính phải chuyện như c*t nát này thì không ở lại công ty được nữa rồi. Mình làm bảy năm ở Bất động sản Quan Vũ, đối người trên kính cẩn ngoan ngoãn, đối người dưới bình dị gần gũi, chưa từng đắc tội ai, rốt cuộc là đứa tâm địa xấu xa chó đẻ nào hại mình?

Đang rầu đến vỡ đầu, phiền như trăm móng cào tim, Soái Ninh lại gọi điện bắt hắn đi quán karaoke hầu rượu.

Bữa rượu đêm nay không lớn, ba cô chiêu, hai bà có chồng, cộng thêm một nam diễn viên hạng ba.

Thôi Minh Trí biết sao nam này gần đây xuống dốc rõ rệt, không có vai diễn gì ra hồn, toàn mở rộng việc làm ăn bằng cách nịnh bợ các gái giàu.

Khi hắn đến nơi, cả đám say xỉn, quần áo xộc xệch, đang chơi trò Nói thật hay Làm liều. Đến lượt Soái Ninh trả lời. Miệng cô như ngậm keo, giọng nói nhừa nhựa, nghe mà tức cả ngực.

“Cô có bao nhiêu bạn trai?”

“Không thằng nào.”

“Cô đã ngủ với bao nhiêu trai?”

“Không nhớ nổi.”

“Cô có để ý chồng cô còn trinh hay không?”

“Phải còn.”

Trước đây Soái Ninh hoang đàng vô độ, Thôi Minh Trí còn có thể chấp nhận. Giờ hắn bị oan, mà nỗi oan này suy cho cùng đều do cô mà ra. Nỗi oán giận bị mài sắc, thái mỏng lý trí của hắn ra như lát khoai, chỉ chiên thêm chút là giòn rụm.

Một lát sau, nam diễn viên kia thua, bị bắt cởi hết áo, hình phạt do Soái Ninh định đoạt. Không biết nếp nhăn não nào của cô bị cồn nhấn chìm, chỉ luôn sang Thôi Minh Trí ra lệnh: “Anh đi liếm đầu ti ảnh, liếm đến khi ảnh không chịu được thì thôi.”

Cả đám vỗ tay cười váng lên, khen cô nghĩ ra trò hay. Bao nhiêu nhẫn nhịn của Thôi Minh Trí tan hết, bị đẩy đến chân tường nên bản tính bộc lộ, hai mắt trừng trừng như đuốc nhìn cô.

“Nói anh mà anh không nghe thấy à? Ngây ra đó làm gì?”

Soái Ninh ngẩng lên nạt, đúng lúc đó cũng phát hiện hắn đằng đằng sát khí, khác hẳn bình thường.

Loại người thành thật như Thôi Minh Trí không có quyết tâm vùng lên, bị nhục phát rồ cũng chỉ biết phản kháng tiêu cực, hằm hằm lao khỏi phòng.

Nỗi oán hận đè nén chất chứa bấy lâu bùng nổ, khí thế cách mạng bừng bừng, hắn về nhà là viết ngay đơn xin nghỉ việc gửi đến hòm thư Soái Ninh, cũng nhắn tin báo cho cô ta.

Thư tuyên chiến đã hạ, vậy mà mãi không thấy nữ ma đầu vênh vang ngang ngạnh kia đáp lại, Thôi Minh Trí thế đơn lực bạc, lựa chọn chiến lược “địch không động, ta không cựa”, ngồi lì ở nhà ba ngày.

Sáng ngày thứ tư, giám đốc Ngô của phòng hành chính gọi điện.

“Tiểu Thôi, sao cậu lại bỏ bê công việc mà không xin nghỉ thế? Ninh tổng đang nói muốn đuổi việc cậu kìa.”

Thôi Minh Trí phòng bị lâu ngày, lại trúng một phát đạn ở ngay góc chết, kinh hãi thất sắc: “Tôi nói với cô ta tôi muốn thôi việc, đơn xin thôi việc đã đưa lên từ thứ Sáu tuần trước rồi.”

Giám đốc Ngô ngạc nhiên nói: “Cô ấy không nói cho tôi, chỉ nói cậu vô cớ bỏ bê công việc, cần phải đuổi theo quy định.”

Lấy lòng quân tử đo bụng tiểu nhân, xứng đáng bị hại.

Thôi Minh Trí món chính đã ăn rồi, không ngại lùa nốt tí canh cặn, chỉ mong thanh toán xong cho sớm, cố nuốt nỗi uất ức, nói: “Sao cũng được.”

Giám đốc Ngô được thế thì mừng quá, tiến hành theo trình tự luôn.

“Thế thì cậu mất luôn 30% tiền thưởng năng suất rồi.”

Công ty quy định hàng tháng tạm giữ lại 30% tiền thưởng năng suất của nhân viên, đến cuối năm sẽ trả. Nếu nghỉ việc hoặc phạm lỗi bị đuổi trước hạn đều không được nhận khoản này.

Thiệt mất mấy chục ngàn bạc với Thôi Minh Trí là chuyện lớn, nhưng nếu có thể mua được tự trọng, hắn không tiếc nhịn đau cắt thịt.

“Trừ thì trừ, tôi chả sao hết.”

Giám đốc Ngô thở phào, bảo hắn buổi chiều đến công ty làm thủ tục thôi việc.

Tin hắn bị đuổi việc đã lan truyền nhanh chóng, bước vào công ty lần nữa tựa như lao vào bụi gai lạnh buốt, mọi người hoặc lén hoặc công khai soi mói vẻ mặt lời nói cử chỉ của hắn, phỏng chừng đều coi hắn như con sâu không biến được thành bướm, con gà rừng không bay được lên cành cao.

Hắn như đứng trong hố lửa, làm thủ tục xong vội vã tránh đi. Ra khỏi toà nhà, Diệp Như Vy đuổi theo: “Làm sao lại thế, anh đã gây chuyện gì động chạm Ninh tổng à?”

Cô túm lấy cánh tay hắn, nóng lòng hỏi han, mong cứu vãn tình hình.

Thôi Minh Trí vừa thẹn vừa tức, hất tay cô ra, giận dỗi nói: “Con kia cậy có tiền khinh người, sai bảo anh như người hầu, anh chịu đủ rồi.”

Bọn họ hiểu nhau quá rõ, Diệp Như Vy thấy hắn bực đến mức này, nếu khuyên can nữa thì không khỏi làm khó hắn, đan mười ngón tay vào nhau, cúi đầu, hỏi: “Anh tính tìm việc khác?”

“Ừ.”

“Vẫn trong ngành bất động sản?”

“Anh đã gửi CV lên Chinaworks, có công ty săn đầu người liên lạc với anh rồi. Đừng lo, sẽ tìm được chỗ phù hợp.”

Diệp Như Vy tin tưởng với trình độ kinh nghiệm như hắn, tìm được một công việc tàm tạm không khó. Phận làm thuê giống đang ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu. Phía sau mỗi cái cúi đầu vâng dạ đều ẩn giấu một linh hồn nín nhịn. Bạn trai cũ luôn chịu nhục, cô cũng thường bởi vậy mà đau lòng, để anh thay đổi hoàn cảnh cũng ổn.

“Có khó khăn gì nhớ nói, em nghĩ cách giúp anh.”

Cô cân nhắc mãi mới chọn những lời này để an ủi Thôi Minh Trí, lại vô tình chọc trúng chỗ đau của hắn. Hắn tựa như quả trứng vỡ vỏ làm chảy lòng nhầy bên trong, dáng vẻ nhũn ra.

Khi Diệp Như Vy gặp khó khăn, hắn nhẫn tâm chia tay. Bây giờ hắn thất thế, cô lại sẵn sàng giúp đỡ. So sánh hai bên, ai tốt ai xấu rành rành ra. Tất cả những chuyện suy sụp gặp phải gần đây đều là trời phạt hắn.

Thôi Minh Trí linh cảm chuỗi ngày chịu tội vừa mới bắt đầu, quả nhiên từ đó trở đi hắn gặp trắc trở trên đường tìm việc thật. Mấy công ty lớn từng quan tâm đến hắn lần lượt ngãng ra. Hắn tự gửi CV cho mấy chỗ, khi phỏng vấn người ta đều tỏ ra rất hài lòng nhưng sau đó lại không có sau đó. Hắn gọi điện thoại dò hỏi còn bị từ chối thẳng, cách đối xử trước sau khác hẳn nhau làm hắn hoang mang như trong cơn mơ.

Chẳng bao lâu sau, người giải đáp thắc mắc xuất hiện, vẫn là chị già Trần Mỹ Lan của hắn.

“Tiểu Thôi, tóm lại là cậu làm gì mà đắc tội với Ninh tổng đến mức kinh dị như vậy?”

“Lại làm sao ạ?”

“Mấy hôm nay lục tục có công ty khác gọi điện đến hỏi về cậu, chắc đều là mấy nơi cậu ứng tuyển. Ninh tổng trước đó đã dặn người tiếp điện thoại, có ai hỏi tình hình cậu hồi còn làm ở đây thì nói cậu bừa bãi vô tổ chức vô trách nhiệm, ngông cuồng vô lễ với cấp trên, thô lỗ vênh váo với cấp dưới, bị công ty đuổi rồi. Thế này là đuổi cùng giết tận cậu rồi còn gì. Lần sau cậu xin việc thì sửa CV đi, hoặc lưu số điện thoại trên tập đoàn, đừng để cho người ta gọi điện đến đây.”

(Hết phần 40, xin mời đón đọc phần 41. Nếu muốn đọc lại các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)