Cái tên ấy, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, tôi tưởng rằng mình đã cất rất kỹ, rất sâu trong tim rồi và dù cho có lục lọi 3 ngày 3 đêm cũng không thể nào lục ra. Vậy mà khi Cường ngồi ngay trước mắt đây, trái tim tôi lại quay trở về là đứa con gái 20 tuổi ngày nào, lại đập rộn ràng như ngày đầu tiên anh nói anh thích tôi. Tôi cứ tưởng rằng khi gặp lại anh, tôi sẽ lãnh cảm, thở ơ lắm, sẽ có thể mỉm cười chào anh một tiếng giống như một người bạn bình thường lâu năm không gặp. Nhưng thực sự ngay lúc này tôi chỉ muốn nhào đến ôm lấy anh, kể hết những khốn khổ mà tôi phải chịu đựng từ khi anh đi, rằng tôi đã rất nhớ anh, nhớ giọng nói vui vẻ nồng nhiệt của anh, nhớ bàn tay ấm áp với những ngón thon dài đan giữa các ngón tay tôi. Tôi biết mình không thể làm như vậy, tôi chỉ biết chìm đắm trong đôi mắt lạnh nhạt, oán trách của anh mà không thể thoát ra cho đến khi giọng nói con trẻ lảnh lót, vui tai của Bo vang lên: “Cháu chào chú!”

Hải vươn tay đến vuốt má Bo: “Chào con trai.” Và dường như anh ta nhận ra thái độ kỳ lạ của tôi và Cường nên hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì thì Cường đã phủ nhận một cách lạnh lùng và dứt khoát: “Không, chúng tôi không quen nhau.” Rồi anh vươn tay ra phía tôi, lịch sự giới thiệu như một người xa lạ: “Chào cô, tôi là luật sư Trần Mạnh Cường.”

Tôi không bất ngờ về cách nói cũng như thái độ của Cường, một phần trong tôi thầm vui mừng, phần còn lại là cơn đau xé lòng.

Cuộc nói chuyện của chúng tôi chủ yếu xoay quanh chuyện nhận nuôi Bo. Hải nói: “Đáng ra tôi đã trình đơn lên tòa nhưng tôi muốn cô suy nghĩ lại một lần nữa. Điều kiện của tôi tốt hơn cô cả nghìn lần, con trai tôi sẽ có một môi trường phát triển vô cùng tốt chứ không phải ở cái nơi quê mùa ấy. Về phần cô cũng không phải lo, tôi sẽ trả cho cô một khoản tiền hậu hĩnh coi như công cô chăm sóc con trai tôi bấy lâu nay.”

Tôi chỉ cười khẩy: “Anh nghĩ tôi thèm khát mấy đồng tiền đó của anh ư?”

“Nếu để đến khi tòa phán quyết thì cô sẽ chẳng có gì đâu.”

“Sẽ không có ngày đó.” Tôi khẳng định.

Cường đột ngột hỏi: “Cô đã tìm hiểu kỹ luật chưa?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Cường, tự tin trả lời: “Tôi hiểu luật đủ để người khác không bắt nạt được mình.”

Cường lặng lẽ uống coffee. Dù tôi đã cố gắng hết sức để không chú ý đến Cường nhưng vẫn mất tự chủ mà quan sát anh. Thực sự anh đã thay đổi rất nhiều, không còn là cậu sinh viên bốc đồng, thích gì làm nấy, trên môi luôn nở nụ cười vô tư nữa. Anh bây giờ mang theo nét chững chạc của một người đàn ông trưởng thành, điềm tĩnh và rắn giỏi.

“Cô quá cố chấp.” Hải khoanh tay trước ngực thong thả nói: “Cô quá ngu ngốc khi cứ giữ khư khư đứa trẻ không phải của mình. Cô nên nhớ nó mang dòng máu của tôi.”

Tôi cúi nhìn đứa trẻ bé bỏng trong lòng mình, nó vẫn vô tư ngồi nghịch ngợm, rằm nát nửa cái bánh ngọt nó đã chán ngấy mà chẳng quan tâm gì đến câu chuyện của người lớn. Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc Bo: “Phải, nó mang trong mình dòng máu của anh, nhưng không biết nó sẽ nghĩ sao khi một ngày nào đó nó biết được anh chính là người ruồng ***** nó không thương tiếc. Anh nghĩ nó sẽ kính trọng nổi con người ác độc như anh ư?”

Lúc tôi ngẩng đầu thì chỉ thấy gương mặt Hải chuyển thành màu xanh, mắt trợn trừng nhìn tôi, quai hàm bạnh ra. Tôi chỉ nở nụ cười miệt thị.

“Cô Vân, đúng là tòa án luôn luôn đứng về phía người phụ nữ về khoản nuôi dưỡng con cái. Không có sự đồng ý của cô thì tất nhiên anh Hải không có quyền nuôi cháu bé. Nhưng…” Cường chầm chậm lên tiếng: “Theo tôi biết thì hiện giờ cô vẫn còn độc thân lại trẻ trung như vậy, một cô gái độc thân nuôi một đứa trẻ thì rất vất vả, chưa kể đến nó sẽ cản trở con đường hôn nhân của cô. Trong khi anh Hải là bố đẻ của cháu Đạt, gia đình lại đầy đủ điều kiện cho sự phát triển sau này của cháu. Cô yêu con trai cô vậy mà cô lại không biết đâu là môi trường tốt nhất cho cháu?”

Tôi nhìn sang Cường, thật không thể tin cái giọng lạnh băng đầy tính châm chích này lại là của anh, phản ứng có phần chậm chạp. Đang định mở miệng phản bác lại thì bị Hải chặn ngang, anh ta đứng dậy, nhìn tôi từ trên cao với một vẻ coi thường: “Thôi, đủ rồi. Chúng ta không cần nói điều gì với cô ta nữa. Đây là cơ hội cuối cùng mà tôi giành cho cô nhưng cô vẫn không biết điều thì cô phải nhận lấy hậu quả.”

Nói xong Hải xải bước dài ra khỏi quán. Cường liếc nhìn tôi, không rõ anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh rút từ trong ví ra một tờ tiền rồi đặt lên bàn trước khi rời khỏi quán.

Chắc hẳn Cường đã rất bất ngờ khi anh thấy bên cạnh tôi có thêm một đứa bé, anh sẽ nghĩ gì về tôi? Vì sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ đó? Tôi đã từng tưởng tượng rất nhiều về một cuộc hội ngộ của tôi và anh trong nhiều hoàn cảnh, nhiều trường hợp, tưởng tượng ra mọi cảm xúc có thể biểu lộ trên gương mặt anh nhưng tuyệt nhiên không có vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt xa lạ đó. Nhìn vào đôi mắt anh, tôi không thể tin được đó lại chính là người yêu tôi một thời, đã từng nói những lời yêu thương, hứa hẹn nồng ấm. Giống như tình yêu ấy được vẽ nên bởi trí tưởng tượng phong phú của tôi hoặc đó chỉ là một người có gương mặt và cái tên giống anh. Bởi trong trí nhớ của tôi, Cường không bao giờ như vậy, kể cả lần gặp đầu tiên, anh cũng không hề nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ đó. Có lẽ bây giờ Cường đã quá xa tầm với của tôi.