Bà ấy vẫn giữ nguyên nụ cười: “Cháu có cậu con trai xinh quá, thằng bé cũng rất ngoan.”

“Cháu nghĩ đó không phải là những gì mà bác muốn nói.”

Bà ấy bỗng bước đến ngồi kế bên tôi, đôi mắt đượm buồn dường như đang dâng lên một tầng nước. Bàn tay của bà nắm chặt lấy tay tôi, đôi bàn tay ấy dù tuổi tác làm cho nhăn nheo gầy guộc nhưng không thô ráp chai sần như tay mẹ tôi mà vẫn giữ được sự mềm mại, chứng tỏ người phụ nữ này chưa từng làm qua việc nặng. Ngồi ở khoảng cách gần như thế này tôi mới phát hiện ra gương mặt bà ấy xanh xao chứ không hề khỏe mạnh dù đã dùng phấn để che đậy.

“Bác xin lỗi, bác thực sự xin lỗi cháu. Bác cũng chẳng sung sướng gì hơn. Từ trước đến nay sức khỏe của bác vốn không tốt, giờ lại mắc bệnh tim, tháng sau bác sẽ làm phẫu thuật nhưng chưa biết sống chết thế nào.” Bà ấy ngưng lại, lau đi dòng nước mắt chảy tràn. Tôi không cắt ngang, kiên nhẫn chờ bà ấy nói hết. “Bác ốm yếu nên sinh được một đứa con trai đã là kỳ tích rồi vì vậy mà không khỏi nuông chiều nó quá mức, dẫn đến nó càng ngày càng hư hỏng. Chồng bác thì ngày ngày chạy theo chức tước, chẳng màng xem con cái ra sao. Bác cứ tưởng cho nó lấy vợ thì nó sẽ đổi khác, nào ngờ nó vẫn như trước chẳng thay đổi gì. Vợ nó thì đang bụng mang dạ chửa mà nó lại ra ngoài kiếm đàn bà, con dâu bác biết được nên đi đánh ghen, kết quả là xảy thai. Con bé vì thằng Hải mà trước đó đã phá thai mấy lần dẫn đến ảnh hưởng nên bị vô sinh, không sinh đẻ gì được nữa. 3 năm nay gia đình bác sống trong tăm tối, thằng Hải đòi li hôn nhưng bác không cho phép, nếu làm vậy thì còn gì là con người nữa, còn gì là đạo đức nữa. Bác không thể để nó tiếp tục phạm sai lầm.”

Nhìn những giọt nước mắt của bà ấy, tôi cũng không biết phải nói gì, đó chắc chắn không thể là giả được, đó là những giọt nước mắt đau thương của một người mẹ dành cho đứa con mà mình đã không thể dạy dỗ nên người. Tôi nên mừng vì người đàn ông bạc bẽo đó đã phải chịu báo ứng hay nên buồn thay cho số phận của người mẹ bất hạnh này?

Tôi đặt bàn tay còn lại lên mu bàn tay của mẹ Hải, thật lòng nói: “Cháu không biết gia đình bác đã phải chịu đựng những tổn thương như vậy. Cháu xin lỗi vì đã không thể giúp gì cho bác.”

“Vân, cho bác thay mặt Hải xin lỗi cháu. Nó đã gây ra chuyện lớn như thế mà bác không hay biết gì. Mãi đến bây giờ nó mới nói. Thằng bé thực sự rất giống Hải, vừa nhìn là bác đã thấy. Cháu có thể…”

Tôi mất kiên nhẫn ngắt lời: “Bác, cháu nghĩ người mà bác cần xin lỗi không phải cháu mà là bạn cháu, Trinh. Có lẽ con trai bác vẫn chưa thực sự thật thà.”

Bà ấy ngỡ ngàng, dường như là không thể tin được những gì tôi nói, cứ nhìn tôi chăm chăm. Tôi tiếp tục: “Thực ra Bo không phải con đẻ của cháu, là cháu nhận nuôi từ Trinh.”

“Vậy hiện giờ Trinh đang ở đâu?” Bà ấy run giọng hỏi.

“Nhờ phúc của con trai bác ban cho, vào đúng ngày cưới của anh ta thì Trinh gặp tai nạn và đã qua đời để lại Bo cho cháu. Cháu vẫn còn nhớ rõ là chính con trai bác đã phũ phàng phủi tay, không thừa nhận đứa bé. Bác sẽ không thể tưởng tượng được Trinh đã phải trải qua những gì đâu, cho nên ông trời rất công bằng, báo ứng là có thật.” Tôi nói rành rọt và lạnh lùng, không thèm để ý đến sắc mặt càng ngày càng tái đi của người phụ nữ trước mặt. “Cháu phải tìm mọi cách mới có thể nhận nuôi Bo, thật chẳng dễ dàng gì. Dù cháu không sinh ra nó nhưng nó chẳng khác gì con đẻ của cháu. Cháu rất yêu con trai cháu và cháu sẽ làm mọi cách để bảo vệ nó. Gia đình bác đừng nghĩ có thể chia cắt mẹ con cháu.”

Nước mắt của bà ấy ứa ra không ngừng, trong đôi mắt không hề có chút tức giận nào mà là một sự hối lỗi vô bờ. Bà ấy nhìn tôi rất lâu, rất lâu với một đôi mắt trìu mến, như muốn nhìn thấu hết mọi tâm sự trong tôi. Mãi sau bà ấy mới nghẹn ngào nói: “Bác biết, bác hiểu cháu. Bác cũng làm mẹ nên thấu hiểu được khi phải xa con của mình thì cảm giác ra sao, rất đau lòng. Bác nghĩ bác cũng không đủ độc ác để cướp Bo khỏi cháu.”

“Có thể bác không có ý định đó nhưng con trai bác thì có đấy ạ!”

“Bác biết Hải rất hiếu thắng, nó làm tổn thương các cháu quá nhiều, những tổn thương không thể hàn gắn được. Bác không dám cầu xin cháu điều gì quá cao, chỉ xin cháu nếu có thể thì cho bác đến thăm cháu nội thường xuyên, được bù đắp chút gì đó cho hai mẹ con cháu, được không?”

Tôi lắc đầu: “Cháu không cần và cháu cũng không muốn ai đó làm đảo lộn cuộc sống của con trai cháu.”

Nghe tôi tuyệt tình như vậy, bà ấy khẩn thiết hơn: “Không, bác sẽ không làm đảo lộn cuộc sống của thằng bé, bác hứa, bác sẽ chỉ đến thăm như một người họ hàng xa xôi. Bác xin cháu!”

Tôi không nhận lời cũng không từ chối, đúng ra là tôi phân vân. Tôi không biết nếu là Trinh thì nó sẽ làm gì? Liệu Trinh có từ chối và đuổi người phụ nữ này đi không? Tôi tin là không, Trinh hiền lành và nhân hậu, nó sẽ không bao giờ làm được chuyện đó, nó sợ làm người khác buồn còn hơn cả làm chính mình buồn.

Thấy tôi im lặng, bà ấy lay lay tay tôi: “Vân, bác có thể đến thăm mộ của Trinh được không? Bác muốn tạ lỗi với cô bé.”

Mộ của Trinh cách nhà tôi gần 2km, đi ô tô chỉ mất vài phút là đã đến. Tôi đứng một bên nhìn mẹ Hải thắp cho Trinh nén hương. Bà ấy ngắm ảnh của Trinh trên bia mộ rất lâu, bàn tay khẽ chạm lên tấm di ảnh: “Cô bé xinh quá, đôi mắt rất đẹp. Đôi mắt của Bo giống mẹ phải không?”

Tôi gật đầu: “Vâng, Bo giống Trinh nhất ở đôi mắt to tròn. Lúc còn sống Trinh còn đẹp hơn trong ảnh cơ bác ạ!”

“Thằng Hải nó đã làm những gì với cô bé chứ? Nhà ai có cô con gái thế này mà không đau lòng cho được.” Bà ấy đưa tay lên lau lau khóe mắt. “Bác xin lỗi Trinh, bác thay thằng con không ra gì của bác thành thật xin lỗi cháu mặc dù đã quá muộn nhưng bác vẫn mong cháu nghe được. Bác xin lỗi vì đến bây giờ mới có thể gặp được cháu, tại bác không ra gì, bác có lỗi với cháu nhiều lắm!”

Tôi chỉ đứng lặng lẽ, cảm nhận làn gió thổi hiu hắt giữa những ngôi mộ lạnh lẽo. Giọt nước mắt vô hình nào đó lăn xuống má, đối với tôi thì khóc không còn là đủ nữa rồi. Làm sao mà người ngoài cuộc có thể thấu hiểu cho nỗi đau mà Trinh đã từng chịu đựng? Cũng làm gì có ai hiểu được cơn ác mộng mà tôi phải trải qua mỗi đêm. Vài giọt nước mắt kia, vài nén nhang kia hay là vài lời nói kia liệu xoa dịu đi được mấy phần của nỗi đau? Những tổn thương đó đã theo Trinh đến khi chết và sẽ còn theo tôi đến bao giờ?