Chạy về đến nhà ông Phúc loay hoay tìm cách lau sạch vết máu còn vương trên sàn nhưng không được do máu đã khô lại là nền xi măng thôi nên rất khó kỳ sạch. Trong phòng thầy tàu còn vương vãi nào là bông băng, thuốc men. Nếu giờ dân làng mà đến đây kiểm tra e rằng không có cách nào giải thích . Nhìn trên bàn uống nước có con dao nhọn gọt oa quả. Ông Phúc run rẩy cầm con dao rồi đặt bàn tay trái xuống bàn.

Nuốt nước bọt, bàn tay run lên vì sợ ông Phúc nhắm mắt nghiến răng rồi giơ cao tay phải cầm con dao lên cao rồi hét lớn:

— A….a…….A….A….

“ Phập.”

Con dao nhọn đâm thẳng xuống mặt bàn xuyên qua lòng bàn tay trái của ông Phúc. Nghiến răng toát mồ hôi hột trong đau đớn, ông Phúc rên rỉ khóc thành tiếng rồi rút mạnh con dao khiến máu bắn ra tung tóe. Mặt mũi xanh lét tái nhợt, ông Phúc để máu chảy khắp nhà rồi cầm con dao đi vào trong phòng lau sạch, sau đó ông ngồi đúng chỗ Tư ban nãy cắn răng chịu đựng xé gạc băng bó vết thương nơi lòng bàn tay trái với mục đích tạo hiện trường giả mà giống thật.

Đang băng bó vết thương thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gọi cửa, không ngoài dự đoán của thầy Tàu, người gọi cửa chính là ông Phát trưởng làng:

— Ông Phúc có nhà không..? Mở cửa ra tôi có chút chuyện nào..?

Nhìn lên trần nhà hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh ông Phúc đáp:

— Có tôi đây, có chuyện gì mà gọi cửa sớm thế..Đợi tôi một chút, ui da…đau chết mất.

Lạch cạch một tay mãi mới mở được cửa, ngay lập tức ông Phát đi vào trong nhà nhìn xung quanh một lượt như đang dò xét điều gì. Thấy máu vương khắp nền nhà, lại thêm nước chảy lênh láng ông Phát bèn hỏi:

— Sao máu ở đâu mà nhiều thế này..? Nhà ông có chuyện gì xảy ra à..?

Ông Phúc lúc này mới đưa bàn tay trái được băng bó nhưng máu vẫn thấm ra ướt đẫm cả miếng gạc đáp:

— Đây chứ đâu nữa, đêm qua tôi bị thương lúc đi cùng cậu Bảo ra chỗ gò đất. Máu chảy từ đấy về đến nhà luôn ấy. May sao vẫn giữ được mạng.

Lúc này ông Phúc thấy bên ngoài có một số thanh niên đang đứng canh chừng, ông Phát bước hẳn vào trong xong gọi to:

— Bảo với một hai thằng nữa vào đây xem nào..? Mà chết tay chân thế này không đi ra chỗ thầy thuốc người ta gì cho, nhiễm trùng chết.

Ông Phúc mặc dù đang đau đến chết đi sống lại, mồ hôi chảy ướt áo mặc dù đang là mùa lạnh nhưng vẫn cố gượng cười nói:

— Thì tôi cũng đang định chờ trời sáng mới đi thì mọi người đến. Mà tôi đau quá quên không hỏi bác đến đây tìm tôi có chuyện gì vậy..?

Ông Phát vẫy Bảo lại rồi đáp:

— Sáng sớm nay tôi có nghe cháu Bảo nó nói lại chuyện đêm qua, từ việc ông nhìn thấy lão thầy Trung Quốc cho đến việc ông nghi ngờ nhà vợ chồng Điền Tú xảy ra chuyện, rồi cả chuyện ông biết cái gò đất ấy là nơi con bé nó chạy đến nữa. Lẽ ra tôi phải đến tìm ông sớm hơn, nhưng do còn phải đến nhà vợ chồng Điền Tú xem xét thực hư thế nào nên giờ tôi mới đến.

Ông Phúc vội hỏi đánh trống lảng:

— Thế người nằm trong nhà có phải vợ chồng Điền không..?

Ông Phát gật đầu:

— Đúng vậy, chết thảm lắm khuôn mặt thì bị móc hết mắt, chẳng nhận ra nữa. Đáng sợ hơn hai quả tim của cả hai vợ chồng đều bị moi ra. Một quả dường như đang bị ăn dở nên chỉ còn có một nửa. Nhìn cảnh ấy tôi suýt nữa thì chết ngất, xác mới chết đêm qua mà bây giờ đã bốc mùi hôi thối khắp nơi rồi kia kìa. Nghe Bảo nó nói do đứa co gái quay về ăn thịt mà tôi rùng hết mình. Thấy nói lúc đó nhìn nó đáng sợ lắm hả..?

Ông Phúc đáp:

— Tôi còn sợ đến bất động luôn đấy, may có thằng Bảo nó kéo đi không cũng chết rồi.

Ông Phát lúc này làm mặt nghiêm trọng hỏi:

— Ông Phúc này, đúng ra tôi không nên hỏi ông câu này. Nhưng rõ ràng đêm qua ông như tiên đoán được trước mọi việc. Những nơi ông đến đều có liên quan đến cái chết của người trong làng. Có phải ông đang giấu tôi điều gì không..?

Ông Phúc có thoáng chút giật mình nhưng từ khi thầy tàu chỉ điểm ông đã suy nghĩ đến những câu hỏi như thế này rồi. Ông định trả lời thì Bảo hỏi:

— Mà sao tay bác lại bị thương vậy, lúc đi với cháu có sao đâu nhỉ..?

Ông Phúc nói:

— Lúc cậu chạy đi báo trưởng làng, tôi thấy ở mép con mương có thứ gì phát sáng nên tò mò cúi xuống với nhặt. Nhưng lúc ấy bỗng dưng mặt đất rung chuyển tôi suýt nữa thì lao đầu xuống mương. Hoảng quá đưa tay về trước chống thì bị một cây tre ngọn không hiểu sao nó lại được cắm ở bờ mương đâm cho thủng cả tay. Nghiến răng chịu đau gần chết tôi mới về được đến nhà.

Bảo thở dài:

— Bác đúng là, cháu bảo đi về với cháu thì không nghe. Khi ấy ở đó đáng sợ thế mà bác còn dám tò mò. Bảo sao trên đường đến đây cháu thấy máu chảy vương vãi khắp nơi. Đến trước cửa nhà bác thì hết, nghĩ bác bị làm sao…?

Ông Phúc cười gật đầu rồi trả lời câu hỏi vừa rồi của ông Phát:

— Đêm qua tôi nhìn thấy ông thầy Trung Quốc là thật, tôi đi theo ông ta thì thấy ông ta di vào khu nhà Điền rồi biến mất. Sợ quá tôi mới chạy đi tìm đám thằng Bảo, chẳng phải hôm trước nữa nhà Điền ăn mừng vì con bé gái tìm được đường về nhà sao. Thế nên tôi nghĩ ngay đến chuyện có khi nào lão thầy Tàu ấy quay lại bắt con bé. Nhưng khi tôi với thằng Bảo phá cửa vào thì không phải, chỉ có đứa bé gái đang ngồi đó ăn tim bố mẹ. Lúc ấy sợ gần chết, nó còn lao vào tôi cơ mà…Nhưng….

Ông Phát gặng hỏi:

— Nhưng sao…?

Lúc này Bảo mới trả lời:

— Nhưng lúc đó có tiếng gà gáy nên nó nhảy qua vườn chạy theo cánh đồng biến mất.

Ông Phát hỏi:

— Thế sao ông biết nó sẽ chạy về chỗ gò đất mà kêu thằng Bảo đến đó..?

Ông Phúc thở dài:

— Cũng chẳng giấu gì ông, cái gò đất đấy mấy hôm trước tôi có nghe được bà hàng nước nói chỗ đó là chỗ mà sư trụ trì trước chuyển mộ của hai người ăn trộm về chôn cất. Nhưng không có lối đi sang phía gò cho nên tôi chưa xác nhận được là thật hay giả. Bẵng đi một hai hôm sau ông đến đây bảo tìm thầy về làm lễ, lúc đó tôi cũng quên mất …Mà cũng do hôm sau đó trời mưa có đi được đâu đâu. Đêm qua nhìn thấy đứa bé đó nó chạy ra cánh đồng, mà hướng ấy lại là hướng khu đất chung hai làng nên tôi mới đoán nó chạy về chỗ gò đất.

Ông Phát bực tức:

— Trời đất ơi, sao chuyện quan trọng như thế mà ông lại có thể bỏ qua được. Thế mà làm tôi cứ tưởng….

Ông Phúc giả bộ hỏi:

— Ông tưởng gì..?

Ông Phát cười trừ đáp:

— À, không có gì….Cũng tại lo lắng suy nghĩ quá thôi. Mà thật sự cái gò đất đó có vấn đề à, lúc tôi đi đến đó thì cả gò đất cao thế mà biến mất không còn lại gì..?

Bảo vội vàng kể lại:

— Dạ đúng đó trưởng làng, lúc ấy chính mắt cháu nhìn thấy mặt đất rung chuyển, cả cái mương nước chảy xiết còn tạo thành dòng xoáy, đất trên gò nứt toác rồi vỡ vụn xong bị dòng nước nhấn chìm. Không tận mắt chứng kiến có lẽ kể ra không ai tin..Đến giờ cháu vẫn còn hoang mang khi nhìn đứa bé gái đứng trên gò mà rã ra từng mảng thịt.

Ông Phát đăm chiêu:

— Nhưng nếu gò đất đó là ngôi mộ do sư trụ trì chôn cất thì đâu có liên quan gì đến lão thầy người Trung Quốc kia. Chẳng phãi lão ta chỉ mới xuất hiện ở làng này được tầm 1 tuần chứ mấy. Lạ nhỉ…?

Không bỏ lỡ cơ hội để minh oan cho thầy trò Tư ông Phúc đứng bật dậy đập tay xuống bàn mà quên mất mình đang bị thương:

— Đúng vậy, ông nói chí phải, đêm qua tôi còn cứ ngỡ là do ông ta…Nhưng đến khi nhìn thấy thì không phải. Cả đêm tôi suy nghĩ có khi nào ông thầy người Tàu ấy lại là người đang cố giúp làng mình không..? Ông nghĩ lại mà xem, cái ngày mà ông ta đi xin dán bùa vào nhà cho mọi người đến bây giờ có những nhà vẫn để nguyên bùa đó. Mà gia đình họ con cái trẻ nhỏ có sao đâu..? Điều đó chứng minh ông ta không phải dán bùa để hại người, rõ ràng là nhà đầu tiên chửi bới không cho dán bùa nên đêm đó hai đứa con mới mất tích, còn nhà Điền cũng không có bùa…Nếu bùa là bùa hại người thì tại sao những nhà dán vẫn bình an vô sự….

Quả nhiên điều ông Phúc nói khiến mọi người phải suy nghĩ, ông Phát lập tức cho đám thanh niên đi xác nhận lại những ngôi nhà vẫn còn để bùa của thầu Tàu. Nhưng nếu không phải là ông thầy Trung Quốc thì là ai..? Ông Phát hỏi tiếp:

— Ông nói có lý, nhưng nếu vậy kẻ nào đã gây ra những chuyện này.

Lúc này ông Phúc mới khẽ trả lời:

— Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ Ngôi Chùa Ma không phải sao..? Ông thử xâu chuỗi lại mọi chuyện mà xem. Làng mình xuất hiện ma quỷ chỉ bắt đầu từ khi hai tên ăn trộm treo cổ ở gốc cây hoa Đại, sau khi chôn cất thì ma quỷ bắt đầu xuất hiện, dù đã chuyển mộ nhưng ngôi chùa vẫn hiện hữu ma quỷ, không ai lưu đến dần dần thành chùa ma. Sau khi chuyển mộ một cách đầy bí ẩn đến một nơi bí mật như thế cả làng có ai thấy sư trụ trì nữa không…? Ai cũng nói ông ta đã chết nhưng không ai chứng thực được. Vậy mà…..

Ông Phát toát mồ hôi lạnh sau những câu nói của ông Phúc, đúng như vậy mọi chuyện đã quá lâu. Nhưng từ khi hai tên ăn trộm treo cổ chết trong chùa, ngôi làng đã phải sống chung với cái thứ ăn tim người đáng sợ mà người ta gọi là Ma Quỷ.