Cố Thiên Sơn nghe nhân viên nhà hàng xôn xao, có một người phụ nữ bị gã đàn ông say rượu đang làm nhục ở hồ bơi.

Cố Thiên Sơn ngay lập tức đi đến bên hồ bơi để cứu Lục Mỹ Đình.

Anh dạy dỗ cho gã đàn ông một trận nên thân.

“Mày từ đâu? Ai đã thuê mày đến đây để làm điều xấu với cô ấy?”

Sau khi vấn đề được giải quyết, Cố Thiên Sơn biết rằng để hiểu rõ hơn về sự thật, anh cần có thông tin từ kẻ say rượu và phải tìm hiểu ai đã thuê hắn ta.

Anh gọi trợ lý của mình lại và yêu cầu điều tra kỹ càng.

Trợ lý của Cố Thiên Sơn nhanh chóng điều tra và tìm hiểu từ người đàn ông say rượu, biết được Tiểu Hương là người đã thuê hắn ta làm nhục Lục Mỹ Đình.

Cố Thiên Sơn tìm Tiểu Hương để giải quyết chuyện này, nhưng cô ta có bằng chứng ngoại phạm và không có bất kỳ mối quan hệ nào với gã đàn ông say rượu.

“Cố Thiên Sơn, anh lấy bằng chứng nào nói tôi đã thuê người hãm hại Lục Mỹ Đình chứ? Tôi không hề quen biết người đàn ông này.”

Cố Thiên Sơn nghiêm khắc nhắc nhở.

“Tiểu Hương, tốt nhất thì nên giống như những gì cô đã nói.

Đừng để tôi biết cô có liên quan đến chuyện này, cô sẽ không yên.”

Tiểu Hương rời đi với một cử chỉ tinh quái, nháy mắt đưa tình với Cố Thiên Sơn.

Mặc dù không có bằng chứng cụ thể, nhưng Cố Thiên Sơn cảm thấy có một cái gì đó không đúng với Tiểu Hương.

Anh quyết định tiếp tục điều tra để tìm hiểu thêm về sự thật đằng sau những sự cố bất ngờ gần đây.

Cố Thiên Sơn nhìn Lục Mỹ Đình với ánh mắt lo lắng.

“Mỹ Đình, em sao rồi? Anh nhìn thấy Tiểu Hương đang nói dối, anh sẽ tiếp tục điều tra về chuyện này.”

Lục Mỹ Đình lo lắng cho cuộc sống của cô.

“Nhưng em không hiểu tại sao cô ấy lại căm ghét em đến như vậy.”

Cố Thiên Sơn nắm lấy tay Lục Mỹ Đình rồi nói.

“Mỹ Đình, anh sẽ không để ai làm hại em nữa.

Xin lỗi vì đã để em một mình.”

Sau khi quay về nhà, Lục Mỹ Đình cảm thấy áp lực và hoảng loạn quá lớn, dẫn đến cô tự nhốt mình trong phòng tắm.

Vòi nước được mở lên, nước chảy mạnh đến mức cô không còn chút sức lực nào.

Bên ngoài, Cố Thiên Sơn nghe thấy âm thanh của nước chảy và cảm thấy lo lắng.

Anh gọi quản gia và yêu cầu lấy chìa khóa, sợ rằng có chuyện gì đang xảy ra với Lục Mỹ Đình.

“Mỹ Đình, em mở cửa cho anh đi.”

Không chờ đợi lâu, Cố Thiên Sơn đã tự mình phá cửa và lao vào phòng tắm.

Cảnh tượng trước mắt anh khiến tim anh như bị nghẹn lại.

Lục Mỹ Đình đang nằm trên sàn phòng tắm, ngấp nghé không còn chút sức sống.

Cố Thiên Sơn không mất một giây phút nào, anh nhanh chóng đưa cô ra khỏi nhà và đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu.

Tại bệnh viện, Lục Mỹ Đình được chữa trị và phục hồi sức khỏe.

Cô vẫn còn yếu đuối và chán nản, không biết làm thế nào để vượt qua những nỗi đau trong lòng.

“Mỹ Đình, em sao rồi? Mau tỉnh dậy đi.”

Cố Thiên Sơn không ngừng lo lắng cho Lục Mỹ Đình.

Cuối cùng, cô cũng đã tỉnh dậy.

Lục Mỹ Đình bất ngờ gặp lại đàn anh của mình trong bệnh viện, anh ta từng có tình cảm với cô, Diệp Sung.

Khi cả hai còn đi học, Diệp Sung đã có tình cảm với Lục Mỹ Đình, nhưng không dám thổ lộ tình cảm.

Sau đó, anh ta đã đi du học ở nước ngoài và giờ đây, khi gặp lại, tình cảm cũng không hề giảm đi.

Diệp Sung nhìn thấy tâm trạng buồn bã của Lục Mỹ Đình và không ngần ngại chăm sóc, quan tâm đến cô.

Anh ta trò chuyện với cô, giúp cô có sự thoải mái và an ủi.

“Mỹ Đình, em sao lại ra nông nổi như thế này?”

“Đàn anh, anh về nước rồi sao?”

Lục Mỹ Đình từ từ mở mắt nhìn Diệp Sung ở trước mắt, khiến cô không tin đây là sự thật.

“Mỹ Đình, anh đã về nước hơn một năm.

Anh có tìm em nhưng không có bất kỳ thông tin nào.”

Cảnh này không thoát khỏi ánh mắt của Cố Thiên Sơn, người đã đến thăm Lục Mỹ Đình trong bệnh viện.

Cố Thiên Sơn không kìm được cơn ghen tuông trước cảnh tượng ấy.

Trái tim anh đau đớn khi thấy Diệp Sung gần gũi và chăm sóc Lục Mỹ Đình.

Anh cảm thấy như bị mất kiểm soát và nổi cơn ghen tị trong lòng.

Không chịu đợi lâu, anh bước đến gần Lục Mỹ Đình và Diệp Sung, bộc lộ sự tức giận và tuyên bố.

“Lục Mỹ Đình, chúng ta nói chuyện một chút.”

Diệp Sung bất ngờ không biết người đàn ông trước mắt mình là ai.

“Đàn em, đây là…”

Cố Thiên Sơn không đợi Lục Mỹ Đình trả lời, anh liền xen vào.

“Tôi là chồng của cô ấy.

Xin lỗi, anh có thể ra ngoài cho chúng tôi nói chuyện riêng được không?”

Cố Thiên Sơn đứng đối diện với Lục Mỹ Đình và Diệp Sung trong phòng bệnh.

Ánh mắt của anh tràn đầy sự lo lắng và ghen tỵ.

“Mỹ Đình, chúng ta cần nói chuyện riêng.”

Cố Thiên Sơn nói một cách nghiêm túc, giọng điệu thể hiện sự căng thẳng trong tâm trạng của anh.

Lục Mỹ Đình và Diệp Sung cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.

Lục Mỹ Đình nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Sơn, cố gắng tìm hiểu tâm trạng của anh.

Diệp Sung nhìn chằm chằm vào cả hai, hiểu rằng sự việc này đang có những khúc mắc mà anh chưa biết.

“Được, chúng ta đi ra ngoài và nói chuyện.”

Lục Mỹ Đình đồng ý và nhìn lại Diệp Sung một lúc trước khi bước đi cùng Cố Thiên Sơn.

“Người đi là anh ta, chứ không phải là chúng ta.”

Diệp Sung đi ra ngoài nhường lại không gian yên tĩnh cho Lục Mỹ Đình và Cố Thiên Sơn.

Cố Thiên Sơn không thể kìm nén nổi cảm xúc trong lòng, anh cảm thấy như trái tim mình đang tan nát.

“Đó là ai?”

Cố Thiên Sơn hỏi, giọng điệu còn chứa đựng một phần sự tức giận.

Lục Mỹ Đình nhìn thẳng vào mắt Cố Thiên Sơn, cố gắng giải thích.

“Thiên Sơn, anh ấy là đàn anh của em, từng có tình cảm với em.

Nhưng chúng em chỉ là bạn bè, không có gì ngoài một quan hệ thân thiết.”

Cố Thiên Sơn không dừng lại ở đó, anh tiếp tục hỏi.

“Nhưng anh thấy anh ta quan tâm và chăm sóc em, có gì giữa anh ta và em?”

Lục Mỹ Đình nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Cố Thiên Sơn, cô cảm nhận được sự tổn thương và đau khổ trong tâm trạng của anh..