Editor: Saki | Beta: Mian
Xe chạy về nhà, Ninh Tư Hải đậu xe trong gara, sau đó hai người cùng nhau xuống xe.
An Nghi đi theo Ninh Tư Hải đến căn nhà gỗ nhỏ ở phía sau, Ninh Tư Hải nói bọn họ sống ở tầng một, có một vườn hoa nhỏ, thật sự cảm kích phu nhân khi đã chiếu cố bọn ông đến như thế.
Trước kia An Nghi đối với nơi này không có chút tò mò nào, cũng chưa từng đi vào, cho nên hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Diện tích bên trong xem như vượt quá những gì cô dự kiến, tối thiểu cũng từ 60 đến 70 mét vuông, có hai phòng ngủ, một phòng khách nhỏ thông với khu vườn bên ngoài, còn có cả nhà bếp và toilet.
Ninh Tư Hải đẩy cửa ra, để An Nghi ngồi xuống ghế sô pha, ông cười nói: “Ninh Tinh Hà chắc đang làm bài tập trong phòng, để tôi gọi thằng bé ra ngoài.”
“Dạ.”
An Nghi nhẹ nhàng gật đầu, đặt hai tay lên đùi, ngoài mặt có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng rất căng thẳng.
Ninh Tư Hải gõ cửa phòng Ninh Tinh Hà, ngay sau đó, cửa mở ra, giọng nói trầm ấm, khàn khàn của Ninh Tinh Hà vang lên.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Tiểu thư An đến rồi. Cha mẹ cô bé không có ở nhà, người giúp việc cũng nghỉ. Nên bố mời cô bé đến dùng bữa với chúng ta.”
Nghe vậy, Ninh Tinh Hà rõ ràng cau mày và nói nhỏ với Ninh Tư Hải, “Con đã nấu cơm xong rồi.”
“Con xào cái gì?”
“Khoai tây xào cùng với đậu hũ và cháo đậu đỏ.”
“Không phải trong tủ lạnh có cánh gà sao? Bố sẽ chiên cánh gà cho tiểu thư An.”
Hai cha con trầm giọng nói chuyện, nhưng bởi vì không gian không quá lớn, An Nghi ở bên kia có thể nghe thấy rõ ràng.
Cô có chút ngượng ngùng đứng dậy, đi tới nói: “Chú Ninh, đừng làm phiền, buổi tối cháu ăn ít lắm, ăn một bát cháo là no rồi.”
“Như vậy cũng không được. Đây là lần đầu tiên cô đến ăn với chúng tôi.”
Ninh Tư Hải tỏ thái độ kiên định, liếc nhìn Ninh Hành Hà rồi thế chỗ, “Nếu không con cùng với Tiểu thư An nghiên cứu thảo luận chuyện học đi, còn bố sẽ nấu ăn.”
“Chú Ninh, thật sự không cần…” Phiền phức.
Lời nói của An Nghi bị ánh mắt của Ninh Tinh Hà làm cho nghẹn lại, cậu ra hiệu về phía phòng của mình, nói: “Vừa vặn tôi sẽ dạy cho cậu vài đề toán.”
Nghe đến đây, đầu nhỏ của An Nghi lập tức giống gà con gật đầu nhanh như mổ một chỗ thóc.
Hai người một trước một sau lần lượt vào phòng, An Nghi vừa bước vào liền nhìn thấy cây đàn đặt trong góc liền hỏi Ninh Tinh Hà, giả vờ tò mò: “Cậu thích âm nhạc lắm sao? Còn biết chơi guitar sao!”
Ninh Tinh Hà nhàn nhạt phát ra một tiếng ‘ừm’ nhẹ, không có phản ứng gì đặc biệt.
Thấy cậu vẫn không muốn cùng cô trò chuyện, An Nghi chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
“Có đề toán nào không làm được không? Tôi có thể giảng cho cậu một chút.”
Ninh Tinh Hà cũng có vẻ hơi không được tự nhiên, dù sao thì cậu cũng chưa bao giờ tiếp xúc với một cô gái dưới cùng một mái nhà như vậy.
An Nghi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đau đầu nhất của tớ là vấn đề hình học, cậu có thể chia sẻ kinh nghiệm cho tớ được không?”
“Tôi không có kinh nghiệm.”
Những gì Ninh Tinh Hà nói là sự thật, bởi vì chỉ cần nhìn thoáng qua là cậu có thể biết được mình chỗ nào cần tích lũy kinh nghiệm.
“Ách…”
An Nghi chớp mắt, “Vậy cậu cứ tùy tiện giảng cho tớ đi.”
Trò chuyện với Ninh Tinh Hà rất mệt mỏi, bất kể cô đang tìm kiếm chủ đề gì, mặt cậu đều không chút biến sắc làm cho cô nghẹn lại.
Ninh Tinh Hà mở cuốn sách bài tập của mình ra, tìm một dạng câu hỏi điển hình để dạy An Nghi.
Đương nhiên, giảng đề thì phải nghiêng người tới để nói về chủ đề này, mũi An Nghi mất cảnh giác bị hơi thở bạc hà thơm mát phả vào người, cảm thấy nhịp tim sắp mất kiểm soát.
Trời ạ, nếu cậu ở gần cô như vậy, có thể nghe thấy nhịp tim của cô không? Làm thế nào bây giờ?
An Nghi lo lắng như thể có một con thỏ nhỏ không yên đang nhảy nhót trong lòng.
Cô chỉ có thể lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, tập trung nghe cậu giảng bài.
Ninh Tinh Hà làm chuyện gì cũng không bao giờ có chút cẩu thả, giảng bài thì giảng bài, chứ không trò chuyện với cô một lời nào.
An Nghi cảm thấy cậu giảng còn thấu đáo hơn so với cả giáo viên, nói mấy câu cô đều hiểu được.
Chỉ là tâm tư của cô lúc này hoàn toàn không có cách nào tập trung vào việc học, nghe xong một hồi không nhịn được nhìn trộm cậu, từ góc độ của mình, vừa vặn trông thấy đôi lông mày đang rũ xuống của cậu, lông mi dày, vập vờn bay bổng nhẹ nhàng trong nháy mắt.
Cho đến khi—
Cậu ngẩng đầu hỏi cô: “Cậu nghe hiểu không?”
An Nghi mới định thần lại, nhịn đến lộ vẻ hoang mang lo sợ, đầu nhỏ vội vàng một chút, lầu bầu không rõ mà trả lời: “Tớ hiểu rồi.”
Ninh Tinh Hà nhìn thấy cô như vậy, cảm giác như cô bị chính mình dọa đến phát sợ, nhịn không được tự hỏi, cậu đáng sợ như vậy sao? Có phải là quá nghiêm túc hay không?
“Khụ, nếu hiểu thì tiếp tục.”
Điều chỉnh lại một tý giọng điệu, Ninh Tinh Hà tiếp tục giảng bài cho cô.
Lần này, An Nghi không dám phân tâm nữa, ánh mắt chăm chú vào trình tự giải đề mà cậu viết trên giấy, không dám tùy tiện chớp mắt.
Thời gian giảng bài trôi qua nhanh chóng, trong lúc bất giác, vậy mà hơn nửa giờ đã trôi qua.
Ninh Tư Hải làm cánh gà còn có cả thịt bò, gọi hai người họ đến ăn.
An Nghi đã sớm đói, trong thời điểm Ninh Tinh Hà giảng bài cho cô, bụng liền ‘ùng ục’ vài tiếng, khiến cô rất xấu hổ.
Đi đến trước bàn ăn, nhìn thấy hai món mặn và hai món chay, nghĩ đến những gì họ đã nói trước đó, An Nghi biết rằng Ninh Tinh Hà hẳn là đã làm hai món này.
Thật không nghĩ tới, một ngày nào đó cô lại có thể tự mình ăn đồ ăn xào của cậu, cảm giác này đúng thật là mơ hồ.
“Tay nghề của đứa nhỏ này không tệ, cô ăn thử xem.”
Trong khi nói chuyện, Ninh Tư Hải đưa cho An Nghi một đôi đũa.
An Nghi nhận lấy, nhìn Ninh Tinh Hà cười, “Không ngờ cậu lại có thể nấu ăn!”
“Nấu được, nhưng không thể ăn được.”
Ninh Tinh Hà ngồi xuống, tiếp theo liền nói: “Được rồi, chúng ta ăn tối đi.”
Thời điểm giảng đề cậu nghe thấy tiếng bụng của nha đầu này kêu lên, hẳn là ‘không thành kế’*
(*) Mian: Ý là muốn nói bụng trống rỗng, đói á.“Không Thành Kế” Kế thứ ba mươi hai trong Quỷ Cốc Tử Tam Thập Lục Kế, thuộc Bộ Thứ Tư: Bại Chiến KếĐược Gia Cát Lượng bày ra trong lúc quân ta yếu thế, ông sai cho mở hết tất cả cửa thành, bảo quân lính cứ giữ lấy chòi gác của mình, cho hai mươi người cải trang dân thường đến quét tướt cổng. Đến khi Tư Mã Ý đuổi tới nơi thì bắt gặp cảnh này, một hồi sau liền lập tức rút quân. Vì nghĩ rằng, Gia Cát Lượng có ý rằng: Ông đây quân mạnh khắp trời, không cần phải sợ sệt cho quân ngăn giữ kẻ địch, cứ vào thành ông, ông chấp hết=))“Cảm ơn chú Ninh đã tiếp đãi, vậy cháu ăn đây.”
An Nghi nói xong, liền vươn chiếc đũa, trước tiên gắp khoai tây vụn.
Cũng không biết có phải là do Ninh Tinh Hà tự làm hay không, nhưng tóm lại ngay khi nếm thử, hương vị kia khiến cô phải kinh ngạc.
“Cậu quá khiêm tốn rồi, rõ ràng là rất ngon!” Cô nhịn không được khen ngợi.
Ninh Tư Hải mừng rỡ cười một tiếng, không khỏi khích lệ: “Đứa nhỏ này trời sinh đã nấu ăn ngon, giống hệt mẹ nó.”
Nghe thấy câu sau, vẻ mặt Ninh Tinh Hà lộ ra mấy phần thâm trầm.
“Ăn đi, đừng tán gẫu nữa.”
Nói xong, cậu yên lặng uống cháo đậu đỏ.
An Nghi rõ ràng bắt gặp tia đau buồn trong mắt cậu.
Ninh Tinh Hà nhất định rất nhớ mẹ của mình!
…
Sau khi ăn xong, An Nghi chủ động đề nghị giúp rửa bát, nhưng Ninh Tư Hải đương nhiên không đồng ý, khăng khăng nói thời gian đã muộn, yêu cầu Ninh Tinh Hà nhanh chóng đưa cô trở về.
“Đi thôi, bố tôi không cho cậu rửa đâu.”
Ninh Tinh Hà ném những lời này xong, liền đi ra ngoài trước.
Ơ kìa, còn không biết chờ cô một chút.
An Nghi nhanh chóng đuổi theo bước chân của cậu, lúc đến bên cạnh cậu, đột nhiên phát hiện ra cô chỉ cao đến vai cậu.
Hic, làm sao cậu lớn lên cao như vậy? Ở trước mặt cậu, cô như sắp biến thành một chú lùn nhỏ.
“Hôm nay giảng bài cho cậu, có hiểu hết không?”
Bất ngờ bị cậu hỏi thăm, An Nghi có chút ngoài ý muốn.
“Hiểu rồi.” Cô đáp nhanh, không quên khen phía một cậu, “Cậu giảng bài còn dễ hiểu hơn cả thầy giáo của tớ.”
Nghe vậy, Ninh Tinh Hà nhẹ nhàng khẽ cong khoé môi.
“Thầy giáo dạy toán của cậu nghe thấy được sẽ rất thương tâm đấy.”
Một câu nói nhẹ nhàng thốt ra từ miệng cậu, giống như đùa nhưng không phải là đùa.
An Nghi lập tức cảm giác như nửa người mình tê dại, trái tim cũng sắp bị tan chảy.
Rõ ràng là cậu rất lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện sao có thể dịu dàng như vậy chứ!
Ninh Tinh Hà đưa An Nghi đi đến tận cửa biệt thự, nhìn cô đi vào rồi mới rời đi.
An Nghi cảm thấy may mắn vì bố mẹ cô vẫn chưa quay về, bằng không họ nhất định hỏi cô đi đâu, nếu biết cô đến chỗ chú Ninh bên kia ăn cơm, với đầu óc khôn khéo và tính cách sáng suốt, đa nghi của mẹ cô, nhất định bà sẽ nhận thấy điều gì đó điều gì đó mờ ám.
Bà đã nghiêm túc cảnh báo cô từ trước khi cô lên lớp mười rằng cô không được phép yêu sớm, nếu muốn yêu, cô phải đợi đến khi học đại học mới được yêu.
…
Ngày hôm sau là chủ nhật, An Nghi không phải đi học, nhưng gia sư vẫn rất đúng giờ, tám giờ liền đến nhà cô.
An Nghi lại bị ép từ trên giường ngồi dậy, giống như ngày hôm qua.
Sau khi rửa mặt xong, cô đi xuống lầu, bước vào nhà ăn, An Nghi căn bản còn buồn bã ỉu xìu, nhưng vừa nhìn thấy bố cô, mắt cô bỗng phát sáng.
“Bố, con nhớ bố muốn chết.”
An Nghi chạy đến, cho bố cô là An Thành Minh một cái ôm thật lớn
An Thành Minh vỗ vỗ lưng cô, cười nói: “Ngày hôm qua bố về muộn quá, còn không gặp được con gái bảo bối. Bố cũng nhớ con!”
“Ai bảo bố vừa trở về liền chạy ra ngoài uống rượu, ở nhà ăn cơm thì tốt bao nhiêu!” An Nghi buông ông ra, nhỏ giọng phàn nàn.
Nghe ra giọng nói oán giận của cô, An Thành Minh bất lực giải thích, “Không còn cách nào! Cô con đã đặt bàn tốt rồi, đang chờ bố trở về.”
“Cô nhất định lại là có việc muốn tìm bố trợ giúp.”
An Nghi nói rõ sự thật chỉ trong một câu, bởi vì cô nói mãi đã thành thói quen.
“Được rồi, đừng nói về bà ấy nữa, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi.” An Thành Minh biết con gái mình luôn có thành kiến với gia đình nhà cô, cũng không muốn chọc giận con gái nữa.
“Dạ.” An Nghi đáp ứng, ngồi xuống, hỏi: “Mẹ con đâu?”
“Tối qua bà ấy uống quá nhiều, có chút đau đầu, đang ngủ trên gác.”
An Thành Minh nói xong gắp mấy món ăn bỏ vào trong chén của cô, “Bố từ nước ngoài về mang cho con rất nhiều quà, đều đặt trên bàn trong phòng khách, tý nữa con đi mở ra nhìn xem.”
“Bố nên chờ ăn cơm xong lại nói cho con biết, chứ làm cho lòng con hiện tại tò mò quá, ngo ngoe muốn mở đây này.” An Nghi cố ý nói đùa với ông.
An Thành Minh bật cười, “Gấp gáp cái gì, dù sao đều là của con, chạy đâu cũng không thoát.”
Hai bố con nhìn nhau cười, An Nghi cảm giác lòng mình hạnh phúc đến phát nổ.
Ăn sáng xong, An Nghi lập tức đến phòng khách để mở quà, vừa bước vào đã thấy trên bàn chất đầy những hộp quà lớn nhỏ, đếm nổi có bao nhiêu cái.
Người ngoài cho rằng cha cô là một “Cưng chiều con gái như ma”, An Nghi – Người được cưng chiều – cũng rất tán thành đối với nhận định này.
Bố cô rất thích mua đồ cho cô, chỉ cần ông đi công tác nhất định vơ vét một đống đồ lớn về cho cô, trên lầu còn có một phòng dành riêng để chứa những món quà này.
Đầu tiên An Nghi mở một hộp quà nhỏ màu hồng, trong đó có một lọ nước hoa, cô mở ra ngửi thử, tựa như mùi hương thơm thoang thoảng của hoa sơn chi.
Đặt nước hoa lại chỗ cũ, An Nghi đang định tháo chiếc thứ hai, thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Hẳn là vị gia sư kia của cô đã tới, đến sớm như vậy còn có thể là ai.
An Nghi cũng không thấy có gì kinh ngạc, cô đứng dậy muốn đi ra cửa chào đón, nhưng để cô phải bất ngờ chính là, người tới như vậy mà là— —