Ninh Tinh Hà mở cửa sau ngồi lên trước, An Nghi theo sau muốn ngồi cùng nhưng Mộ Cảnh Nhiên lại mở miệng nói: “Cậu ngồi phía trước đi.”
An Nghi kiêu ngạo hừ một tiếng, “Không, tôi ngồi phía sau.”
Đương nhiên cô phải ngồi với Ninh Tinh Hà rồi, đây còn cần phải nói sao?
“Ninh Tinh Hà, tớ có kẹo cầu vồng, cậu muốn ăn không?”
An Nghi lấy một cái hộp từ trong túi ra, cố ý tìm đề tài hỏi cậu.
“Không….”
Lời Ninh Tinh Hà từ chối còn chưa nói xong Mộ Cảnh Nhiên lái xe phía trước vội vã nói: “Tôi ăn.”
An Nghi lặng lẽ trợn trắng, thầm nghĩ nhưng tôi không cho cậu ăn.
Nhưng mà trên cương vị bạn tốt nhiều năm, cô vẫn miễn cưỡng cho Mộ Cảnh Nhiên hai viên.
“Cậu đi đến nhà Tiêu Tiêu trước đi, tối qua tôi có nói với cậu ấy, cậu ấy cũng đi cùng.”
An Nghi không muốn đi đến công viên chơi một mình với Mộ Cảnh Nhiên nên gọi Lạc Tiêu đi cùng.
Mộ Cảnh Nhiên nghe xong câu này trái tim càng đau hơn.
Tình huống gì đây? Một bóng đèn không đủ? Còn muốn một cái nữa đến?
Vãi thật! Thật đúng là nghẹn chết cậu, đây rốt cuộc ai trêu ai vậy?
…
Ghế sau bị Ninh Tinh Hà và An Nghi chiếm mất, khi Lạc Tiêu lên xe chỉ có thể chọn ghế phụ.
Cô ấy tuyệt đối không ngờ Ninh Tinh Hà sẽ đi cùng, lén liếc nhìn An Nghi, nở nụ cười chỉ hai người mới hiểu.
Sau khi đi vào công viên, Mộ Cảnh Nhiên muốn đi mua vé, kết quả phát hiện Ninh Tinh Hà đi sau cậu ta.
“Cậu đi ra đây làm gì? Mời khách à?”
“Tôi mua của tôi.”
Ninh Tinh Hà nói xong, lập tức đi qua.
Mộ Cảnh Nhiên dựng thẳng ngón giữa với bóng lưng của anh, thầm nghĩ cậu giả bộ thanh cao làm gì, không có tiền còn không biết xấu hổ thừa nhận.
Hai người một trước một sau đi đến cửa bán vé, Mộ Cảnh Nhiên xếp phía sau Ninh Tinh Hà.
Người bán vé hỏi cậu mua mấy vé, Ninh Tinh Hà trả lời hai vé.
Mộ Cảnh Nhiên sửng sốt mới phản ứng lại, “Không phải chỉ mua cho mình cậu sao? Sao lại lấy hai vé?”
Ninh Tinh Hà không giải thích với cậu ta, thanh toán xong cầm lấy vé, sau đó ra ngoài.
“Vãi chưởng!”
Mộ Cảnh Nhiên thốt lên một câu thô tục, biết cậu mua thêm vé nữa chắc chắn cho An Nghi.
Biết ngay tên nhóc này tuyệt đối có mục đích không trong sáng với An Nghi.
Ninh Tinh Hà đi về đường cũ, đến trước mặt An Nghi, đưa một vé trong đó cho cô.
“Của tớ đâu?”
Lạc Tiêu không hiểu vì sao, có chút kỳ lạ hỏi.
“Ở chỗ Mộ Cảnh Nhiên.” Ninh Tinh Hà thản nhiên giải thích một câu.
An Nghi nhỏ giọng hỏi cậu, “Vậy hai vé này không phải là cậu mua đấy chứ?”
“Ừ.”
“…..” Khuôn mặt nhỏ của An Nghi lập tức ủ rũ.
Vé vào công viên này rất đắt, một vé là 360 đấy, hai vé không phải là 720 sao?
Số tiền ấy đối với An Nghi mà nói không tính là gì, nhưng lúc này cô lại đau lòng muốn chết.
Ninh Tinh Hà cậu kiếm bằng ấy không dễ dàng! Sao lại để cậu chi nhiều như vậy? Cô chuyên môn đến phá vận làm giàu của cậu rồi!
“Không phải Mộ Cảnh Nhiên mời khách sao, cậu muốn trả tiền làm gì thế?” An Nghi không biết nên nói như nào mới được.
“Cậu ấy mua là của cậu ấy.”
Ninh Tinh Hà chỉ nói một câu như vậy.
An Nghi lặng lẽ quan sát cậu, trong lòng không nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ cậu không muốn để cô nhận tiền của bạn nam khác? Nếu không cậu chỉ cần mua cho mình là được rồi, còn muốn thay cô mua vé làm gì?”
Ôi, mặc kệ nói như nào, cô cũng nhận hai lần tiền của Ninh Tinh Hà rồi, có lẽ phải nhanh chóng tìm cách trả lại cậu
Mộ Cảnh Nhiên mua vé trở về, mặt đen giống như than vậy.
Cho dù Ninh Tinh Hà mua hai vé, An Nghi đã có vé nhưng cậu ta vẫn mua cho cô một vé.
An Nghi nhìn thấy Mộ Cảnh Nhiên lại đưa cho cô một vé, theo bản năng hỏi: “Cậu không biết cậu ấy đã mua cho tôi rồi sao?”
“Cậu dùng vé của tôi này, cầm lấy.”
Giọng điệu bá đạo của Mộ Cảnh Nhiên không ai so nổi, nghe giống như ra lệnh.
“Bệnh thần kinh.”
An Nghi mắng một tiếng, cũng không cầm lấy, “Thật đúng là lãng phí tiền.”
“Tôi chính là lãng phí tiền đấy.”
Mộ Cảnh Nhiên cười lạnh nhìn Ninh Tinh hà, “Cậu ta thì sao? Có tiền như thế này à?”
An Nghi nghe thấy thế, cơn tức giận ngay lập tức lên tận đỉnh đầu.
“Mộ Cảnh Nhiên, cậu quá đáng! Hết lần này đến lần khác, rốt cuộc không để yên được sao?!”
An Nghi rất ít khi tức giận như vậy, sau khi hét lên trực tiếp nói với Ninh Tinh Hà và Lạc Tiêu: “Chúng ta đi, đừng để ý đến cậu ấy.”
Cô ghét nhất chính là mấy tên nhà giàu ỷ vào mình có tiền xem thường người khác, cho dù bây giờ cậu ta có thể tiêu pha, vậy số tiền kia cũng không phải cậu ta kiếm được, đứng kia chế nhạo người khác được ích gì?
An Nghĩ vẫn cảm thấy Mộ Cảnh Nhiên không nghiêm túc, tính cách tốt, nhưng thật không ngờ cậu ta lại chính là người như thế.
Lạc Tiêu chưa từng thấy An Nghi tức giận lớn như vậy, cũng bị dọa sợ rồi.
Cô ấy cho Ninh Tinh Hà một ánh mắt, để cậu đưa An Nghi đi trước, sau đó đến bên cạnh Mộ Cảnh Nhiên nói:
“Sao cậu lại có thể nói chuyện như vậy chứ? An Nghi ghét người như nào, cũng không phải cậu không biết, cậu muốn phá hình tượng trong suy nghĩ của cậu ấy như vậy làm gì?”
“Tôi mặc kệ cậu ấy thấy thế nào về tôi, chỉ cần tôi sống vui vẻ là được.”
“Được rồi, cậu đừng nghĩ một đằng nói một nẻo, tôi đã nhìn ra lâu rồi, cậu thích An Nghi.”
Nỗi lòng bị chọc thủng như vậy, cả người Mộ Cảnh Nhiên cứng đờ lại.
“Từ trước đến nay tôi không nhắc nhở An Nghi, chỉ là sợ sẽ phá hỏng tình giữa ba người chúng ta, chẳng lẽ cậu không nhìn ra An Nghi cậu ấy thật sự chỉ đơn giản coi cậu là bạn bè sao?”
Cậu ta có phần không chấp nhận được, trừng mắt nhìn Lạc Tiêu, “Cậu im đi.”
Lạc Tiêu nhún vai, không hề thấy bản thân mất mặt.
Mộ Cảnh Nhiên tức giận xé vé đi, vứt lên không trung, sau đó rảo bước đi.
Lạc Tiêu lơ mơ, vé của cô ấy còn trong tay cậu đấy, xé đi như vậy sao?
Quên đi, đúng lúc cô ấy cũng không muốn làm bóng đèn, kẹp giữa An Nghi và Ninh Tinh Hà chắc chắn xấu hổ muốn chết.
Vì thế, Lạc Tiêu nhắn cho An Nghi một tin nhắn, nói bọn họ cứ đi chơi, Mộ Cảnh Nhiên hơi không chút bình thường, cô ấy phụ trách đẩy cậu ta về nhà.
Sau khi An Nghi nhận được tin nhắn, chuyển cho Ninh Tinh Hà.
“Cậu còn muốn chơi không?” Cậu cúi đầu hỏi cô.
“Đương nhiên muốn rồi!”
An Nghi trả lời không chút do dự.
Vất vả mãi mới có cơ hội một lần ở chung với cậu như vậy sao cô có thể bỏ qua chứ, vả lại, hai vé này là tiền cậu mua, không thể lãng phí.
“Vậy chúng ta đi vào.”
Ninh Tinh Hà nói xong liền đưa cô vào kiểm vé.
Vào dịp cuối tuần nên phần lớn người đến công viên đều là cha mẹ đi cùng con, còn có cặp người yêu.
Đưa mắt nhìn ra xa, tất cả đều là nam nữ nắm tay nhau, dáng vẻ này đang ngược chó.
An Nghi cúi đầu nhìn tay mình, không nhịn được trong lòng nghĩ, khi nào thì nó mới có thể được Ninh Tinh Hà dắt tay chứ?”
“Cậu muốn chơi gì đây?”
Ninh Tinh Hà lấy bản đồ khu vui chơi, rất nghiêm túc hỏi.
“Tớ muốn chơi tàu lượn siêu tốc.”
Nghe vậy, Ninh Tinh Hà biến sắc, rõ ràng chợt hiện một tia do dự.
“Cậu không sợ sao?”
“Không sợ!” An Nghi không chút suy nghĩ lắc đầu.
“Ừ, được.”
Ninh Tinh Hà có chút miễn cưỡng gật đầu, đưa cô qua.
Hai người xếp hàng một lúc trước khi lên tàu lượn, tàu lượn ở đây được mệnh danh là cấp độ ‘ma quỷ’, có ba vòng quay 360 độ, một vòng lại một vòng, có thể khiến người sảng khoái đến bay lên trời.
Sau khi Ninh Tinh Hà ngồi xuống, cảm thấy chân mình hơi run, cậu sợ An Nghi sẽ phát hiện liền giả bộ bình tĩnh nhìn về phía trước, thực tế là đang lặng lẽ hít sâu.
Nhân viên công tác qua đây kiểm tra dây cài an toàn của bọn họ có an toàn không, thấy Ninh Tinh Hà liền trêu chọc, “Cậu nhóc, hôm nay không nóng mà! Sao em lại chảy mồ hôi vậy?”
“Không có.”
Theo bản năng cậu mở miệng phản bác.
An Nghi có chút lo lắng nhìn anh, “Cậu không sợ độ cao chứ?”
“Sao có thể?”
Ninh Tinh Hà cong môi dưới, che đi sự chột dạ của mình.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa trông thấy nụ cười trong sáng của cậu, trái tim An Nghi nháy mắt bị lỡ nhịp, giờ phút này cô thật sự chỉ muốn phát ra tiếng hét của con gấu(*).
(*) Một meme khá nổi tiếng bên Trung, thường xuất hiện và lồng ghép trong các đoạn video ngắn trên mạng xã hội có chứa tính hài hước.A a a!
Ninh Tinh Hà đẹp trai quá!!
Ngay lúc An Nghi say mê, tàu lượn đã khởi động.
“A ——”
Cuối cùng An Nghi có thể điên cuồng hét lớn, tất cả áp lực mấy ngày qua đều được thả ra ngay lúc này.
Nhưng cô thế mà không biết, vị bên cạnh kia, đã muốn lệ rơi đầy mặt đẹp trong làn gió lộn xộn.
Ngay lúc tàu lượn vừa khởi động Ninh Tinh Hà nhắm hai mắt lại, từ đầu đến cuối không dám mở, nếu không cậu rất sợ mình sẽ không kiềm chế được kêu lên, như vậy, cậu thật sự sẽ không nhịn được giết bản thân.
Nhưng mà mặc dù không mở mắt nhưng Ninh Tinh Hà vẫn cảm thấy choáng váng đầu, có cảm giác tim sắp rơi ra, tra tấn cậu khó chịu đến tột cùng, chỉ nghĩ kết thúc nó ngay lập tức.
Loại chuyện tiêu tiền tìm tội này, cậu thật sự không hiểu.
Sau khi tàu lượn dừng lại, cả người An Nghi đều hào hứng, vui vẻ ngâm nga một bài, nhưng mà Ninh Tinh Hà vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
“Này, cậu sao thế?”
Cô định đưa tay chạm vào vai cậu.
Ninh Tinh Hà chậm rãi mở mắt, đối diện với đôi mắt óng ánh rực rỡ của An Nghi, cả người ngay khoảnh khắc ấy đột nhiên ngẩn ra.
Mắt cô thật sự sáng đến mức khiến người khác không dám đối diện, sạch sẽ như vậy, không lẫn tạp chất nào.
Hoảng hốt một lát, Ninh Tinh Hà lấy lại tinh thần, cố ý thể hiện dáng vẻ chưa kết thúc, hỏi: “Đã xong rồi sao?”
“Đúng vậy!” An Nghi gật gật đầu, sau đó khó tin hỏi: “Không phải cậu ngồi trên đó ngủ đấy chứ?”
Cậu thực sự có tâm lý mạnh mẽ như vậy thì tốt rồi.
Ninh Tinh Hà không nói chuyện, chậm rãi đứng ra khỏi tàu lượn, ngay lúc anh bước chân không ngờ đầu gối mình đột nhiên cong lại.
Lúc này cậu mới ý thức được hai chân của mình bị sợ đến mềm rồi…
Lúc này đối với Ninh Tinh Hà mà nói thật xấu hổ, nhưng cậu chắc chắn không để An Nghi nhìn ra.
“Sao cậu vẫn chưa đi?” An Nghi có chút khó hiểu hỏi, cảm thấy anh rất kỳ lạ.
“Ngồi lâu, chân hơi tê, chờ tôi chút.” Cậu tìm lý do giải thích.
An Nghi cũng không nghĩ nhiều, gật đầu, nhìn bản đồ nói: “Tiếp theo chúng ta chơi con lắc lớn đi.”
“……”
Chẳng lẽ công viên này không có hạng mục tiến hành ở trên đất sao?
Ninh Tinh Hà im lặng vài giây, thăm dò hỏi cô: “Cậu có muốn ngồi ngựa gỗ xoay không?”
Cậu cảm thấy mơ mộng vừa đáng yêu như vậy có lẽ mọi cô gái đều thích!
Nhưng, An Nghi lại là điều ngoài ý muốn kia.
“Ngựa gỗ xoay không có ý nghĩa gì cả, bên trong đều là một đám nhóc, tớ ngồi trên đấy chắc chắn giống như trẻ em vậy.”
“Tôi…..”
Ninh Tinh Hà do dự vài giây, đấu tranh giữa con lắc lớn với ngựa gỗ xoay, cuối cùng chọn vế sau.
“Không sao, tôi với cậu hôm nay cùng làm trẻ em một lần.”