Beta: Bing.
Chương 6: Lúc đồng hồ báo thức vang lên, Mạc Tử Hàm dúi đầu vào lòng Nhạc Tuyền Ki dụi dụi, khiến cho người nào đó đã thanh tỉnh một trận ngượng ngùng không biết làm thế nào cho phải, gương mặt đỏ bừng đưa tay muốn đem người trong ngực mình lay tỉnh, rồi lại muốn cho cô ngủ thêm một chút. Vì thế Mạc Tử Hàm đem đầu chôn sâu vào lòng Nhạc Tuyền Ki mà hai tay Nhạc Tuyền Ki vẫn còn tạm dừng giữa không trung. Hình ảnh quỷ dị mà mang theo một chút ấm áp tốt đẹp cứ như vậy kéo dài hai phút, người sắp ngủ sâu chợt nhớ đến buổi chiều Nhạc Tuyền Ki còn có cuộc thi, mở choàng mắt đưa tay kéo đồng hồ báo thức đến xem giờ, nhìn thời gian vẫn còn sớm tâm trạng mới thả lỏng xuống, muốn tiếp tục ôm ấp dụi dụi. Quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Tuyền Ki ngượng ngùng, bộ dáng có chút không biết làm sao gãi gãi hai má, đôi mắt Mạc Tử Hàm nhìn chăm chú, sau đó hôn lên gương mặt nàng đang đỏ bừng. Mỹ nhân nhìn cô tỏ vẻ khinh thường, Mạc Tử Hàm không quan tâm, vui vẻ nhảy xuống giường mang giày sau đó đi rửa mặt. Chuẩn bị xong hết thảy mà thời gian vẫn còn sớm, Mạc Tử Hàm và Nhạc Tuyền Ki nắm tay ra khỏi nhà, chậm rãi ngọt ngào tản bộ đến chỗ thi. Trấn nhỏ Giang Nam, cầu nhỏ bắt trên sông, bên đường cây liễu rũ xuống, phong cảnh lãng mạn tốt đẹp như vậy thích hợp cho những người đang yêu nhau điên cuồng. Chỉ là, ra khỏi nhà đã đụng phải kẻ đối địch từ trước đến nay của Mạc Tử Hàm – Trương Chinh Khiêm. Không thể không nói Trương Chinh Khiêm so với bạn cùng lứa cường đại hơn rất nhiều, nhớ năm đó Mạc Tử Hàm phát hiện chỉ cần đá vào nơi mềm mềm nào đó của hắn nhất định sẽ chiến thắng, lúc còn trẻ hai người không biết đánh nhau bao nhiêu lần, Mạc Tử Hàm thông minh lấy tục ngữ áp dụng đánh rắn đập đầu, nơi yếu nhất của Trương Chinh Khiêm lúc nào cũng trở thành chỗ để Mạc Tử Hàm luyện tập chân công. Nhiều năm sau đó khi trưởng thành, mọi người đều biết chỗ mềm yếu dễ bị tổn thương là chỗ nào thì Trương Chinh Khiêm mỗi lần nhìn thấy Mạc Tử Hàm đã sợ hãi liếc nhìn chân cô, còn Mạc Tử Hàm cũng có ý xấu liếc mắt nhìn nơi yếu mềm kia. Thời gian trôi qua, người con trai bướng bỉnh nhất sân năm đó lúc nào cũng khi dễ Nhạc Tuyền Ki đã lớn, hơn nữa, còn giống như địch nhân Mạc Tử Hàm của hắn, tình cảm đối với Nhạc Tuyền Ki đã thay đổi, tỉnh tỉnh mê mê yêu thích nữ nhân xinh đẹp ôn nhu nhất viện. "Tuyền Ki..." Trương Chinh Khiêm đứng ở trong sân nhìn thấy Nhạc Tuyền Ki, muốn mở miệng nói cái gì, nhưng nhìn thấy khóe miệng Mạc Tử Hàm nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, trời tháng sáu nóng bức, hắn đột nhiên lại có cảm giác lạnh cả người, trong lòng nghĩ những lời nói an ủi Nhạc Tuyền Ki đều không nói ra được. Nhíu mày nắm chặt tay Nhạc Tuyền Ki đi ra khỏi cửa, không quan tâm đ ến Trương Chinh Khiêm, trong lòng Mạc Tử Hàm một trận bất an, bỗng nhiên có chút sợ hãi Trương Chinh Khiêm sẽ nói ra cái gì đó. Trương Chinh Khiêm đối với Nhạc Tuyền Ki là ác mộng thời thơ ấu, chỉ cần nơi có Trương Chinh Khiêm, nàng nhất định bị khi dễ, chỉ cần Mạc Tử Hàm nhìn thấy, nhất định sẽ đánh nhau với Trương Chinh Khiêm. Nàng có thể chịu được Trương Chinh Khiêm khi dễ nàng, nhưng nàng không thể chịu được cảnh Mạc Tử Hàm mỗi lần đều đánh đến bị thương, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy Mạc Tử Hàm bảo vệ mình mà lưu lại vết sẹo, trong lòng có ngọt ngào, nhưng ngọt ngào này cùng chán ghét Trương Chinh Khiêm cũng gia tăng theo. Cho dù, mười năm sau, Nhạc Tuyền Ki lớn dần, hiểu được ánh mắt nóng bỏng của Trương Chinh Khiêm nhìn mình có ý nghĩa như thế nào. Tùy ý để Mạc Tử Hàm nắm tay mình đi qua người Trương Chinh Khiêm, Nhạc Tuyền Ki cũng đồng dạng không muốn để ý đến người này, nói nàng lòng dạ hẹp hòi cũng được, nói nàng mang thù cũng được, dù sao mỗi lần nhìn thấy Trương Chinh Khiêm liền liên tưởng đến những vết sẹo trên người Mạc Tử Hàm, nàng càng thêm chán ghét Trương Chinh Khiêm. "Tuyền... Tuyền Ki..." Nhìn thấy người mình thầm mến lâu rồi đi qua cạnh mình không quan tâm, Trương Chinh Khiêm biết hành vi lúc trước của mình đã khiến cho nữ thần trong lòng đối với mình chán ghét đến mức độ nào, nhưng là, hắn chỉ muốn lúc nàng thống khổ, có thể cho nàng một chút ấm áp, "Chuyện của Nhạc thúc thúc tôi đã biết, chị...chị nén bi thương.... Chăm sóc tốt bản thân, tôi nghĩ thúc ở trên trời cũng không hy vọng thấy chị bi thương như vậy..." Này này này, con mắt nào của ngươi nhìn thấy Nhạc Tuyền Ki bi thương, Liên Cẩm Dung từ nhà mình đi ra, hận không thể tát Trương Chinh Khiêm ngu ngốc kia một cái ngất luôn đi. Bà đã cố gắng giấu diếm cả một buổi trưa, hiện tại bị tên ngốc này một câu phá hủy. Rốt cuộc Mạc Tử Hàm cũng hiểu được vì sao lại có cảm giác bất an, cảm giác bàn tay đang nắm trong tay trở nên lạnh lẽo, cô quay đầu nhìn lên Nhạc Tuyền Ki sắc mặt tái nhợt, bộ dáng cứng đờ, sắc mặt mẹ cô cũng tái nhợt theo, liếc mắt một cái, liền biết được đây là sự thật, càng hiểu được lúc này không thích hợp để Nhạc Tuyền Ki biết, nắm chặt tay nàng, cô lên giọng, "Trương Chinh Khiêm, mày nói giỡn cũng phải có mức độ, đừng tưởng rằng lớn rồi tao không dám đánh với mày nha." Trương Chinh Khiêm thật sự quá đầu heo, loại chuyện này sao có thể nói với Nhạc Tuyền Ki ngay lúc này. "Tôi.. Tôi không có..." Nhìn thấy Trương Chinh Khiêm còn muốn nói cái gì, Liên Cẩm Dung đã hiểu được ý đồ của con gái mình, cũng vội vội vàng vàng mở miệng, "Dì nói con Trinh Khiêm a, hai con bình thường cãi nhau ầm ĩ còn chưa tính, nhưng đừng lấy loại chuyện này ra nói giỡn a, sáng này dì còn thấy lão Nhạc đi mua rượu mà." "Tuyền Ki, chúng ta đi đến trường thi đi, không để ý đến tên bị bệnh thần kinh này." Mạc Tử Hàm trừng mắt nhìn Trương Chinh Khiêm liếc xéo một cái, sau đó thực dịu dàng quay đầu nói với Nhạc Tuyền Ki đang nửa tin nửa ngờ. "..." Lẳng lặng nhìn thấy ánh mắt của Mạc Tử Hàm, lại nghe lời nói ôn nhu thâm tình, Nhạc Tuyền Ki cưỡng chế không yên tĩnh trong lòng gật gật đầu. Nghe được từ "trường thi", rốt cuộc Trương Chinh Khiêm cũng hiểu được ý nghĩ của Mạc Tử Hàm và Liên Cẩm Dung, lập tức hối hận, cà lăm mở miệng "Tuyền... Tuyền Ki...Tôi..." Im ngay! Không biết Trương Chinh Khiêm lại muốn nói cái gì, trong lòng lo lắng hắn nói ra cái gì khiến Nhạc Tuyền Ki dao động, Mạc Tử Hàm buông tay Nhạc Tuyền Ki trực tiếp đánh một quyền lên mặt Trương Chinh Khiêm. Để Trương Chinh Khiêm không thể nói ra lời, một quyền này ra tay vừa nhanh vừa độc, Trương Chinh Khiêm còn chưa kịp phản ứng đã chảy máu mũi. "Tử Hàm..." Nhạc Tuyền Ki có chút sợ hãi kéo tay Mạc Tử Hàm qua, biết rõ không phải máu của cô vẫn theo bản năng nhìn nhìn tay đánh người của cô. Cô buồn cười nhìn Nhạc Tuyền Ki giữ chặt lấy tay mình, "Tôi không sao, đi thôi, đi đến trường thi." "Uhm." Nhạc Tuyền Ki nắm tay Mạc Tử Hàm đi ra ngoài sân, vẫn như trước không liếc mắt nhìn đến Trương Chinh Khiêm. Trương Chinh Khiêm có chút bi ai ôm lấy mũi, nhìn bóng lưng hai người trong lòng cực kỳ đau xót, rốt cuộc lên tiếng nói, "Tuyền Ki, thực xin lỗi, tôi không nên nói đùa như vậy, buổi chiều cố lên." "..." Mạc Tử Hàm thân mình dừng một chút, liếc mắt. Ngu ngốc.