Edit: Tira

Màn đêm đen nhánh chỉ có tiếng bước chân Mễ Lộ là phá lệ rõ ràng.

Đế Quốc dành thắng lợi! Cậu và thiếu gia rốt cuộc có thể về nhà!

Cả người Mễ Lộ hưng phấn đến nhảy nhót.

Mắt cậu nhìn thẳng tắp vào ngã rẽ phía trước, chỉ cần chạy tới nơi đó là liền có thể nhìn thấy thiếu gia. Sau đó cậu có thể lên phi hành khí, vĩnh viễn rời khỏi Sạ Hưng!

Khoé miệng Mễ Lộ không tự giác mà lộ ra một nụ cười, nhưng ngay khi cậu vừa định đi theo đường nhỏ rẽ vào chỗ ngoặt kia lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ rừng cây bên cạnh.

Trái tim Mễ Lộ đột nhiên co lại, cậu quay đầu lại muốn tìm kiếm, nhưng lại bị người dùng sức đánh vào sau cổ. Cảm giác đau đớn và tê dại truyền đến. Trước mắt Mễ Lộ tối sầm, cả người mất đi tri giác.

·

Lôi Kha lẳng lặng chờ đợi ở chỗ hai người đã ước định khoảng mười phút nhưng vẫn không thấy bóng Mễ Lộ, hắn bắt đầu có dự cảm không tốt.

Lôi Kha vội vã gọi đến máy truyền tin của Mễ Lộ nhưng lại phát hiện máy truyền tin đã rơi vào trạng thái không có người tiếp.

Lôi Kha chậm rãi thở ra một hơi cố bắt chính mình bình tĩnh lại, chờ thêm ba phút, chỉ ba phút nữa thôi.

Lôi Kha tự nhủ thầm trong lòng như vậy.

Nhưng còn không đợi thời gian trôi qua, máy truyền tin trong tay Lôi Kha vang lên, Lôi Kha nhìn thoáng qua, là Mễ Lộ gọi tới, liền vội vàng bắt máy. Hắn còn chưa kịp hỏi ra những lời nôn nóng trong lòng, trái tim đã trầm xuống.

“Lôi Kha, nếu phải rời khỏi tại sao không nói một tiếng chào tôi?”

—— giọng nói của Liêu Mông nhẹ nhành truyền đến từ máy truyền tin. Lôi Kha chợt nắm chặt máy truyền tin của mình, căn bản không muốn cùng y vô nghĩa, “Các người ở đâu?”

……

Khi Lôi Kha đuổi tới nơi mà Liêu Mông nói bọn họ đã đánh thức Mễ Lộ.

Lôi Kha đẩy ra cửa lớn nhà xưởng bỏ hoang liền nhìn thấy Mễ Lộ bị trói ở trên ghế, toàn thân trên dưới đều ướt đẫm. Nói vậy bọn chúng nhất định đã hắt nước lên người em ấy.

Lông mày Lôi Kha nhíu lại tàn nhẫn, hiện tại nhiệt độ thời tiết thấp như vậy mà bọn chúng lại đối xử với Mễ Lộ như thế.

Mễ Lộ vốn còn đang cúi đầu, nghe thấy tiếng vang lập tức ngẩng đầu lên. Nhìn thấy người tới, hoảng sợ trên mặt cuối cùng cũng giảm bớt vài phần.

Liêu Mông thấy người tới lúc đầu khuôn mặt hiện lên một tia vui sướng, nhưng ngay sau đó là một chút kinh hỉ rồi lại biến thành căm hận rõ ràng.

Vui vẻ là vì y còn có thể được gặp lại Lôi Kha, hận lại là vì Lôi Kha thật sự quay lại vì Beta này.

Ngay sau đó, tuy rằng bên cạnh y còn mang theo một ít quân đội nhưng ghen tuông trong lòng làm y bất chấp, không để ý nhiều như vậy.

Chỉ nghe thấy một thanh âm vang lên, Liêu Mông đã lấy ra một con dao găm đặt trước cổ Mễ Lộ.

Đây chính là con dao y tặng cho Lôi Kha nhưng lại không nghĩ rằng Alpha căn bản không thèm cầm theo người.

Trong lòng Liêu Mông nổi lên một trận phẫn hận, có lẽ mình và con dao này cũng giống nhau, lúc Lôi Kha cần sẽ bị hắn nắm trong tay, không cần, liền có thể vứt bỏ như vứt rác.

“Lôi Kha, anh thích cậu ta ở chỗ nào? Cậu ta chẳng qua chỉ là một người hầu đê tiện, một Beta. Chẳng lẽ chỉ bởi vì cậu ta là người của Đế Quốc sao? Chẳng lẽ bởi vì Đế Quốc và Sạ Hưng có chiến tranh nên anh mới không thể tiếp thu em sao?”

Liêu Mông nhìn Alpha đứng ở phía xa, y thét khàn cả giọng. Hiển nhiên, y không nghĩ được tại sao giữa mình và người khác Lôi Kha lại lựa chọn người kia.

Ở trong mắt y, Beta trước mặt này một chút cũng không thể so sánh với mình. Nếu phải tìm ra nguyên nhân, lý do chỉ có thể bởi vì vấn đề chính trị giữa hai nước.

“Nếu là bởi vì như vậy, vậy anh cũng quá ngốc. Anh có biết Đế Quốc hiện tại đã liệt anh vào vị trí đầu tiên của những người phản chiến, phản quốc.”

“Không,” Liêu Mông đang nói thật hào hứng, lại đột nhiên bị Lôi Kha chặt đứt. “Ta yêu em ấy cùng chuyện này một chút cũng không có quan hệ.”

Liêu Mông nghe vậy đột nhiên trầm mặc xuống, hai con mắt y gắt gao trừng Alpha, phảng phất như hận không thể nhìn thủng hai lỗ trên người hắn.

“Tôi vĩnh viễn không có khả năng phản bội quốc gia của mình, cũng vĩnh viễn không có khả năng phản bội người tôi yêu.”

Lôi Kha nói những lời này, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mễ Lộ. Ánh mắt thể hiện tình cảm không coi ai ra gì này phảng phất làm lơ tất cả mọi người ở đây.

Liêu Mông nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, cười lạnh một tiếng. “Được lắm, tôi đây sẽ làm cho anh tận mắt nhìn thấy người anh yêu chết trước mặt anh như thế nào!”

Nói xong, trong mắt Liêu Mông đột nhiên hiện lên một tia hung ác. Y dơ lên con dao trong tay, thẳng tắp đâm xuống người bị trói trên ghế.

Trước mắt chợt loé một cái, tiếp theo đó một vệt máu đỏ rơi vào mắt Liêu Mông. Khi hắn mở to mắt không ngờ lại thấy cánh tay Lôi Kha bị rạch lên một đường thật dài, mà Beta kia lại bị hắn ôm vào trong lòng ngực, mảy may không hề tổn thương.

“Em có việc gì không?!” Nói, Lôi Kha cuống quít cởi dây thừng trói trên người Mễ Lộ, dáng vẻ vội vàng khẩn trương làm Liêu Mông đứng bên cạnh thất hồn lạc phách. Chỉ nghe thấy một tiếng “keng” thanh thúy vang lên, con dao găm kia cứ như vậy dừng rơi trên mặt đất.

Mễ Lộ lắc lắc đầu, lại cắn môi nhìn thiếu gia miệng vết thương trên cánh tay thiếu gia.

Lôi Kha mỉm cười duỗi tay sờ sờ đầu cậu, tỏ vẻ chính mình không việc gì.

Ở trước mặt hai người yêu nhau, Liêu Mông hoàn toàn giống như một người vô hình. Ngực t phập phồng lên xuống không ngừng, đời này y đã nào từng chịu qua khuất nhục như vậy?

Liêu Mông đột nhiên cong lưng nhặt con dao trên mặt đất kia lên, thẳng tắp đâm về phía Alpha trước mặt, trong mắt không thèm che dấu hận ý

Nhưng ngoài dự kiến của y, Lôi Kha hoàn toàn không có ý định trốn. Ngược lại, hắn duỗi tay đẩy Beta kia ra sau lưng rồi thẳng thắng nhìn chằm chằm Liêu Mông.

“Cậu thả em ấy đi, mọi chuyện đều tính lên người tôi.”

Trong nháy mắt Liêu Mông giật mình ngây ngẩn, lúc sau chậm rãi buông con dao trong tay xuống. Y không thể tin nổi mà nhìn Alpha trước mặt, lại nhìn nhìn người phía sau hắn, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Các người đi đi.”

Lôi Kha cùng Mễ Lộ đồng thời có chút không thể tin ngẩng đầu nhìn về phía Omega trước mặt, nhưng Liêu Mông lại chỉ trào phúng nhếch miệng. “Ta sớm nên nghĩ đến, Alpha ta thích sao có thể sẽ là cái nạo loại.”

Liêu Mông ném xuống những lời này, cuối cùng chỉ nhìn Lôi Kha một cái thật sâu, sau đó lại nhìn Mễ Lộ một chút, rồi mang người rời đi, không quay đầu lại.

·

Lôi Kha cùng Mễ Lộ đi ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang này trời đã rất khuya. Bọn họ về tới phi hành khí, Mễ Lộ vội vội vàng vàng tìm băng gạc giúp Lôi Kha băng bó miệng vết thương. Lôi Kha lại vội vã tìm một bộ quần áo cho Mễ Lộ nhanh chóng đi thay.

Mễ Lộ cầm quần áo trong tay do dự, lại bị thiếu gia thúc giục, “Nghe lời, nơi này không có cách nào tắm rửa, nhanh thay quần áo ướt ra, nếu không sẽ cảm mạo.”

“… Vâng.” Mễ Lộ ấp úng đáp ứng, sau đó xoay người đưa lưng về phía thiếu gia, cởi xuống từng món, từng món đồ trên. Gừoi mình.

Lôi Kha sửng sốt, lúc này mới hiểu ra đây là Mễ Lộ thẹn thùng, lập tức nhịn không được cong cong khóe miệng. Hắn cũng không lại làm Mễ Lộ ngượng ngùng thêm, xoay người đi về vị trí điều khiển phía trước, sau đó bắt đầu điều khiển phi hành khí chuẩn bị quay về Đế Quốc.

Mễ Lộ hơn nửa đêm bị lăn lộn cũng thật sự rất mệt, ngồi trên ghế phụ lập tức nặng nề ngủ mất. Trên người cậu khoác áo khoác của Lôi Kha, tiếng hít thở nhẹ nhàng trong đêm tối có vẻ phá vỡ yên lặng bình thường.

Lôi Kha nhìn chằm chằm Mễ Lộ một lúc lâu, rồi lại đem tầm mắt chuyển về phía bầu trời đêm đen nhánh bên ngoài. Hắn biết, bọn họ cần phải trở về. Mà từ nay về sau, mặc kệ còn có bao nhiêu sóng gió, hắn đều sẽ không buông tay người này.