Nam tước giơ tay, bối rối đi qua đi lại.

“Từ lúc cậu mạo hiểm chăm sóc tôi, tôi vẫn luôn nhớ đến cậu.”

“Tôi đã cẩn thận suy xét việc cậu đối xử với phu nhân Sherry… Điều này chỉ có thể đổ lỗi cho cách giáo dục và thân phận của cậu. Cậu xuất thân hèn mọn, quen nịnh nọt không phải là lỗi của cậu. Tôi có thể tha thứ cho tất cả hành vi sai trái đó của cậu, chỉ cần sau này cậu thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

“Tôi phải trơ trẽn thừa nhận rằng tôi có tình cảm nhung nhớ với cậu. Từ lúc rời khỏi trang viên Momon… Dường như mỗi ngày tôi đều nhớ đến cậu… Tôi không phải cố ý lạnh nhạt với cậu, tôi sớm đã suy nghĩ kỹ, muốn dẫn cậu đến trang viên của tôi. Vì vậy lúc Tử tước mượn tiền tôi, tôi đã thuận theo đó mà đưa ra yêu cầu.”

“Bởi vì thân phận chúng ta khác nhau, hơn nữa cũng không hiểu biết lẫn nhau, cho nên tôi không thể chấp nhận cậu một cách dễ dàng. Sau khi cậu đến trang viên của tôi, tôi cũng luôn làm ngơ cậu, bởi vì tôi nghĩ rằng cậu muốn quyến rũ và lấy lòng tôi xuất phát từ lòng tham quyền quý. Cho đến hôm nay cậu lại mạo hiểm tính mạng để cứu tôi, tôi… Tôi thật xin lỗi vì trước đây đã phụ bạc tình nghĩa của cậu.”

Nói xong lời này, Nam tước thở dài một cái, sau đó hắn trịnh trọng nhìn về phía tôi, ánh mắt của hắn rất nghiêm túc, bóng dáng của tôi hằn sâu trong đôi mắt màu nâu đó.

Tôi nghe được giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn.

Hắn nói. “Tôi… Tôi chấp nhận cậu… Cậu không nên làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa…”

Tôi cảm thấy mình im lặng gần nửa thế kỷ.

Tuy đã sớm biết Nam tước có tâm tư với tôi, nhưng được thổ lộ như vậy vẫn là lần đầu tiên, hơi có chút chút cảm động, nhưng mà…

Tôi không biết trước đây Nam tước có từng theo đuổi người khác hay không. Nhưng nếu có, mà hắn lại dùng tư thế cao cao tại thượng như vậy thổ lộ, ước chừng sẽ không có khả năng thành công.

“Thưa ngài, có một việc tôi cần phải giải thích với ngài.” Tôi nhìn vào mắt của hắn, nói. “Tôi vô cùng tôn kính ngài, dù là việc chăm sóc ngài hay cứu ngài, đều xuất phát từ lòng kính trọng của tôi đối với ngài. Nhưng sự tôn kính này vẫn chưa bao giờ hàm chứa bất cứ… tình cảm đặc biệt nào.”

Nam tước ngây ngẩn cả người, đôi mắt màu nâu của hắn không hề chớp, sắc mặt cũng bỗng nhiên thay đổi.

Tôi thật sự không có cách nào đối mặt với ánh mắt của Nam tước, đành phải hạ mắt xuống, sau đó tôi nghe được hô hấp càng lúc càng dồn dập của Nam tước. Hắn tựa hồ cười lạnh hai tiếng, sau đó đi đến trước mặt của tôi. “Chỉ mong đây không phải là cậu giả vờ rụt rè e lệ, hoặc là thủ đoạn đùa giỡn gì. Nếu là vậy, tôi phải nhắc nhở cậu, điều này làm cho tôi rất tức giận.”

Tôi trầm mặc, không trả lời.

Nam tước Oscar càng tức giận hơn, giận đến nóng nảy, qua nửa ngày cũng không nói ra được một câu. Cuối cùng hắn lớn tiếng chất vấn tôi. “Nếu cậu không có tình cảm đó, tại sao phải làm ra những hành động mập mờ ấy?”

Tôi yên lặng than thở trong lòng, quả thật là như lời hắn nói, tôi biết rõ ràng hắn có cảm tình với tôi, lại vẫn làm ra những hành động không hợp với thân phận mình. Nhất là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi nằm trên giường ôm chầm Nam tước bị bệnh. Hành động này thật sự rất mập mờ, cũng khó trách Nam tước sẽ hiểu lầm tôi đang quyến rũ hắn.

Tôi chỉ là đơn thuần muốn đối xử tốt với hắn mà thôi, đương nhiên tôi cũng không để ý đến việc thoả mãn dục vọng cho Nam tước. Đàn ông yêu nhau tuy được giữ kín như bưng, nhưng trong giới quý tộc cũng không hiếm thấy. Nếu Nam tước có ý định này, cho dù hắn đề xuất bất cứ yêu cầu gì, tôi vẫn luôn muốn bù đắp cho hắn nên chắc chắn sẽ không chối từ.

Nhưng thật sự có thể chứ?

Tôi tự hỏi, nếu lúc này Catherine nói cho tôi biết, cô hối hận về những việc đã làm với tôi vào kiếp trước, muốn gả cho tôi để đền bù tôi, tôi còn có thể chấp nhận cô ta sao?

Không, tuyệt đối sẽ không, tôi chẳng những sẽ không chấp nhận, ngược lại còn cảm thấy rất ghê tởm.

Nam tước sở dĩ đồng ý yêu một người ích kỷ hèn hạ như tôi, là bởi vì hắn không hiểu tôi. Hắn chỉ nảy sinh tình cảm với tôi từ những việc nhỏ mà tôi làm, và với vẻ ngoài anh tuấn của tôi mà thôi. Nếu hắn cũng chết đi sống lại, vậy lúc này hắn phải đối xử với tôi thế nào đây?

Có phải sẽ giống như tôi oán hận gia đình Bruce, muốn giết tôi để báo thù rửa hận.

Lương tâm khiển trách tôi, tôi vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn hắn, tôi nghe được chính mình nói. “Tôi rất xin lỗi.”

“Như vậy là cậu cố ý, cậu thấy tôi vốn thích đàn ông nên muốn hấp dẫn tôi để đạt được lợi ích. Nhưng khi tôi ngã bài với cậu thì cậu lại không cách nào chấp nhận đàn ông được, tôi nói đúng không?”

Tôi không phản bác bất cứ câu gì của Nam tước, cho dù hắn nghĩ tôi hèn hạ và ghê tởm đến mức nào, đều sẽ không thể tưởng tượng ra được tôi còn hèn hạ và ghê tởm hơn so với như vậy vô số lần.

Trong phòng an tĩnh cực kỳ, tôi chỉ có thể nghe được hơi thở gấp gáp phì phò phẫn nộ của Nam tước. Thật lâu sau, Nam tước không nói một lời mà lướt qua tôi, đi ra khỏi phòng.

Nam tước chưa bao giờ tức giận với tôi đến như vậy, cho dù là kiếp trước hay kiếp này.

Xem ra tôi đã thật sự chọc hắn tức giận. Liệu hắn có đuổi tôi đi không? Tôi không biết, thật ra tôi cũng không thể giải thích được suy nghĩ của hắn.

Thời gian còn lại trong ngày hôm nay, Nam tước đều gọi Billy đến hầu hạ.

Cả ngày này tôi cũng thấp thỏm bất an chờ đợi bị phán quyết.

Nhưng Oscar cũng không có bất kỳ phản ứng gì, hắn không bảo quản gia đuổi việc tôi, cũng không đuổi tôi về lại trang viên Momon. Ngược lại, sáng sớm hôm sau hắn cho gọi tôi đến phòng làm việc của hắn.

Sắc mặt của Nam tước có vẻ mệt mỏi, nhưng vốn dĩ hắn cũng chưa từng có lúc nhìn qua mạnh khoẻ.

Hắn vẫn dùng giọng điệu trầm thấp và từ tốn nói với tôi. “Cậu Owen Eric.”

Dường như cuộc đối thoại kịch liệt và xấu hổ ngày hôm qua chưa bao giờ xảy ra cả, giọng điệu Oscar lạnh lùng xa cách, nhưng vô cùng bình tĩnh. Hắn nói. “Tôi rất xin lỗi.”

Tôi giật mình nhìn hắn, hắn thế nhưng lại mở miệng xin lỗi tôi. Phải biết hắn là chủ nhân của tôi, hơn nữa là một vị quý tộc, người có thân phận như vậy không phải là người có thể xin lỗi người hầu.

“Xin ngài đừng nói như vậy, đều là lỗi của tôi, là do hành vi của tôi không thoả đáng, mới sinh ra hiểu lầm như vậy.” Tôi thành khẩn nói.

“Không…” Oscar chậm rãi nói. “Thật ra hành vi của cậu cũng không khác lạ, là tôi không đủ bình tĩnh. Một người trời sinh thích đàn ông như tôi, có rất ít cơ hội gặp được người mình thích trong cuộc đời này, cho nên…”

Lời của hắn khiến lòng tôi chua xót, tôi rốt cuộc vẫn khiến cho hắn phải thống khổ, không khỏi mở miệng nói. “Tôi có thể rời khỏi trang viên ngay lập tức.”

“Không cần.” Oscar ngắt lời tôi. “Cậu không cần phải rời đi.”

Giọng nói của hắn mang theo sự uy nghiêm, và không nhân nhượng. “Tôi muốn cậu ở lại, tôi cam đoan sau này sẽ không làm ra chuyện khiến chúng ta xấu hổ nữa.”

Hắn thở dài nói. “Mặc dù tôi thích đàn ông, nhưng sẽ không lợi dụng thân phận mà ép buộc cậu. Hơn nữa cậu còn là người hầu ở trang viên của tôi, tôi càng không thể làm ra chuyện xúc phạm cậu. Tôi sẽ xem cậu là người hầu của mình, cho dù cậu kết hôn hay làm chuyện gì đều không sao cả. Tôi cũng mong cậu hãy quên hết những chuyện xấu hổ ngày hôm qua. Nghe xong những lời này, nếu cậu vẫn muốn kiên trì rời khỏi, thì lúc nào cậu cũng có thể đi được.”

Tôi đương nhiên không muốn rời đi, tôi còn có chuyện phải làm. Nếu rời khỏi đây trang viên Momon chắc chắn cũng không nhận tôi về lại, như vậy hành động của tôi sẽ bị trở ngại.

Vì thế tôi cúi người chào Nam tước Oscar, sau đó lui xuống.

Quả nhiên như Oscar nói, hắn không còn biểu lộ cảm xúc đặc biệt với tôi nữa, quả thật rất giống hình thức ở chung của chúng tôi trong kiếp trước.

Hắn thường xuyên bảo tôi hầu hạ như trước, hơn nữa còn phi thường dung túng tôi, cho dù tôi làm sai chuyện gì, hắn cũng sẽ không chất vấn tôi.

Biểu hiện của hắn như vậy làm tôi hiểu được một sự thật đáng sợ.

Chính là, kiếp trước mặc dù Nam tước có hứng thú với tôi, nhưng hắn chưa bao giờ tính toán ép buộc tôi. Thậm chí hắn biết tôi không nguyện ý, vì thế liền xem tôi là một người hầu bình thường. Chỉ bởi vì hắn thích tôi, mới đặc biệt chiều chuộng tôi, mà tôi lại…

Mùa xuân trên thủ đô kéo dài…

Không khí ẩm ướt làm mọi thứ nhanh chóng lên men, nhiều người ở phòng bếp oán giận thức ăn đã mốc meo hư thối quá nhanh.

Cũng là người hầu cạnh chủ như tôi, Billy bảo hắn muốn kết hôn. Hắn muốn nhờ phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn cho hắn để dùng trong ngày cử hành hôn lễ, cho nên hắn rất lo lắng về tình trạng thức ăn mốc meo.

“Cô ấy là con gái một người thuê đất của trang viên.” Billy mang vẻ mặt hạnh phúc nói. “Chúng tôi đã yêu thương nhau từ năm mười mấy tuổi, nhưng nhà tôi còn có em trai em gái, tiền kiếm được đều phải dùng cho sinh hoạt, vẫn không thể tích cóp đủ tiền để kết hôn. Nhưng bây giờ không thể kéo dài được, cô ấy đã mang thai, tôi cũng không hy vọng đứa con đầu lòng của tôi lại là con hoang. Tôi cầu xin ngài Nam tước, ngài ấy đã miễn thuế kết hôn cho chúng tôi.”

“Ôi, điều này thật tốt quá, chúc mừng anh.” Mọi người sôi nổi chúc mừng hắn.

Billy đã hơn ba mươi tuổi, hắn nói vẫn không thể tích cóp đủ tiền kết hôn không phải là nói giỡn.

Chính phủ thu thuế kết hôn của dân chúng rất cao.

Nếu bạn là công nhân sinh hoạt trong thành phố, như vậy bạn phải nộp thuế kết hôn cho người đăng ký kết hôn, nếu bạn sinh hoạt trong trang viên, như vậy quản lý sinh lão bệnh tử, hôn tang gả cưới của bạn chính là chủ nhân của vùng đất ấy.

Rất nhiều người không thể trả nổi tiền thuế cắt cổ này, vậy nên họ phải kết hôn rất muộn, cũng tạo nên trường hợp sinh con bất hợp pháp ở các nhà bình dân. Billy phi thường may mắn, Nam tước miễn trừ thuế kết hôn cho hắn, tương đương với việc Nam tước sẽ gánh vác toàn bộ chi phí phải nộp lên chính phủ.

Việc này có thể cho thấy rõ sự hào phóng của Nam tước.

Ở trang viên Momon, ngài Tử tước sẽ thu thuế kết hôn của người dân vô cùng đắt đỏ, người không trả nổi đành phải không kết hôn. Con cái sinh ra cũng phải ném đi bởi vì chưa lập gia đình mà sinh con là phạm pháp, điều này cũng tạo thành cục diện giết gà lấy trứng. Ngay cả vấn đề như vậy cũng không thể xử lý, khó trách việc kinh doanh của trang viên Momon vô cùng ảm đạm.

“Tôi đã thỉnh cầu Nam tước làm người chứng kiến cho hôn lễ của chúng tôi, Nam tước cũng đã đáp ứng.” Billy tự hào nói.

Mọi người đồng loạt hoan hô, có thể mời Nam tước đến chứng kiến hôn lễ của bọn họ, thật sự là một chuyện đáng để tự hào.

Cuối cùng Billy nói cho tôi biết, hy vọng tôi có thể làm phù rể cho hắn.