Sáng hôm sau, Âu Hoằng Phong vẫn đưa Từ Phương Hiểu đến trường như mọi khi nhưng hôm nay khi đến trường đợi anh lái xe đi Hoa Châu Châu nhanh chóng lái xe đến đón cô quay trở về biệt thự.
Cô đã mua và chuẩn bị đầy đủ Hoa Châu Châu cùng những người trong biệt thự trang trí khắp nơi còn cô thì tự tay làm bánh sinh nhật cho anh.
Tập đoàn Mộ thị
Đang làm việc điện thoại của Mộ Khánh Dương rung lên nhìn vào màn hình thấy Lữ Vũ Ni gọi đến anh nhìn nhanh chóng bắt máy:"Mẹ gọi con có chuyện gì không?"
"Cũng không có gì chỉ là sao mẹ gọi cho Hân Hân không được nó không nghe máy thường thì giờ này Hân Hân đã gọi cho mẹ rồi nhưng hôm nay lại không mẹ sợ Hân Hân xảy ra chuyện gì thôi." Lữ Vũ Ni chậm rãi nói.
"Mẹ yên tâm em ấy không có chuyện gì đâu chỉ là hôm nay là sinh nhật của Âu Hoằng Phong nên em ấy mới dành toàn bộ thời gian chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho cậu ta." Mộ Khánh Dương cười nhẹ nói cho mẹ anh biết.
"Vậy thì mẹ yên tâm rồi con cứ tiếp tục làm việc đi." Lữ Vũ Ni nhẹ nhõm trong lòng cúp máy cho anh làm việc.
Đến chiều tối, thấy Âu Hoằng Phong vẫn chưa về Từ Phương Hiểu lại càng hồi hộp hơn và cũng thắc mắc tại sao anh lại chưa về đến. Cô đi kiểm tra lại mọi thứ thì thấy mũ sinh nhật vẫn chưa đủ cô liền cùng Hoa Châu Châu đi mua thêm.
Mua xong, Từ Phương Hiểu bước lên xe cất giọng nói với Hoa Châu Châu:
"Châu Châu! Cậu hãy chở tớ đến tập đoàn Âu thị đi tớ mua xem xem sao đến giờ anh ấy vẫn chưa về?"
"Được!" Hoa Châu Châu gật đầu lái xe chở cô đến tập đoàn Âu thị.
Tập đoàn Âu thị
Từ Phương Hiểu bước xuống xe đi đến gần cổng thì cô đứng sựng lại khi thấy Âu Hoằng Phong và Dương Mộc Đồng đang ôm nhau cô tức giận quay người bỏ đi bước vào lại bên trong xe Hoa Châu Châu hỏi cô:
"Sao vậy? Sao đột nhiên cậu lại tức giận?"
"Không tổ chức sinh nhật gì nữa hết anh ấy có Dương Mộc Đồng ở bên cạnh rồi không cần ai tổ chức sinh nhật cho anh ấy nữa đâu." Từ Phương Hiểu rất giận khi nhìn thấy cảnh đấy.
Âu Hoằng Phong đẩy Dương Mộc Đồng ra đôi mày cau chặt lại:
"Dương Mộc Đồng! Rốt cuộc là cô muốn cái gì đây? Tại sao cô cứ đeo bám tôi hoài vậy?"
"Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi em không muốn gì nữa cả." Dương Mộc Đồng tỏ vẻ đáng thương nói với anh.
"Cô thôi bày ra cái vẻ mặt đó đi tôi không có xiêu lòng đâu hình như cô đã quên lời cảnh cáo của tôi rồi thì phải cô nên nhớ lời nói của tôi không có nói suông đâu." Âu Hoằng Phong trừng mắt cảnh cáo rồi bước vào trong xe lái đi.
Ở trong xe, Hoa Châu Châu vẻ mặt buồn bã từ từ cất giọng lên:
"Phương Hiểu! Tớ và Khánh Dương đã chia tay rồi."
"Cái gì? Chia tay? Tại sao lại chia tay chứ?" Từ Phương Hiểu trợn mắt kinh ngạc ngay lập tức hỏi nguyên do.
"Tớ là người chủ động chia tay tớ cảm thấy anh ấy không hề thích tớ từ lúc tớ và anh ấy quen nhau bọn tớ chỉ đi chơi với nhau duy nhất hai lần mỗi lần tớ rủ anh ấy đi chơi anh ấy đều nói bận không thể đi được những lần đó tớ đều có thể bỏ qua nhưng lần này hiếm khi ba mẹ tớ hòa thuận với nhau muốn tớ dẫn anh ấy đến để ăn cùng một bữa cơm nhưng anh ấy nói rằng anh ấy rất bận không thể đi được tớ cảm thấy anh ấy yêu công việc hơn yêu tớ." Hoa Châu Châu vừa nói nước mắt cứ rưng rưng sắp tuông ra.
"Cậu đừng buồn chuyện này tớ sẽ hỏi anh ấy cho ra lẽ."
Hôm nay, cả hai người các cô đều có chuyện buồn bên trong xe bầu không khí ảm đạm hơn bao giờ hết đang lái đột nhiên phía trước có một chiếc môtô đang lao về phía đầu xe của hai người.
Hoa Châu Châu hoảng loạn bẻ lái chiếc xe môtô đấy nhanh chóng bẻ sang chỗ khác rồi chạy mất hút, Hoa Châu Châu lạng tay lái đâm thẳng, mạnh vào cây ven đường. Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu cả người đầy máu, đầu chảy máu không ngừng cứ tuông xuống mặt.
Bỗng nhiên, từ đâu xuất hiện một đám người mặc vest đen kéo Hoa Châu Châu ra khỏi xe đưa đi, một người trong số đó thấy Từ Phương Hiểu vẫn còn bên trong xe liền lên tiếng:
"Này! Còn cô gái trong xe thì sao? Có cần cứu ra luôn không?"
Người đàn ông đang bế Hoa Châu Châu nhìn chiếc xe rồi nhìn Từ Phương Hiểu ánh mắt lại chuyển xuống nhìn Hoa Châu Châu cất giọng trả lời:
"Dù sao cũng là bạn thân của tiểu thư các người hãy đưa cô ta ra ngoài luôn đi nhanh lên xăng bị rò rỉ ra ngoài rồi xe sắp nổ."
Từ Phương Hiểu nhanh chóng được đưa ra ngoài đặt xuống đất cách xa chiếc xe những người mặc vest đen kia nhanh chóng rời đi. Bùm! Chiếc xe nổ ngay sau đó tiếng nổ nhanh chóng thu hút nhiều người đến vây quanh xem. Vũ Quân Minh đi ngang qua thấy đông người vây quanh liền bước đến xem thì nhìn thấy Từ Phương Hiểu mặt mày máu me nằm dưới đất anh hoảng hốt, lo lắng bế cô lên xe đi đến bệnh viện.