Người Hầu! Anh Yêu Em

Chương 116: Sinh nhật đầy biến cố (1)

Sáng hôm sau, mọi người trong Mộ gia đều bận rộn tất bật chuẩn bị cho sinh nhật của Từ Phương Hiểu cô muốn giúp nhưng mọi người lại không cho cô động tay vào bất cứ thứ gì cô chỉ đành đi đến Mộ thị tìm Mộ Khánh Dương và Yến Quang Nam.

Mộ thị

Từ Phương Hiểu bước vào sảnh cười nhẹ cất giọng hỏi nhân viên tiếp tân:

"Tôi muốn gặp chủ tịch hoặc là giám đốc sáng tạo cũng được."

"Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?" Nhân viên tiếp tân mỉm cười nhẹ nhàng hỏi cô.

"Không! Tôi không có hẹn trước nhưng nhờ cô hãy thông báo giúp tôi nói là có một người tên là Kiều Hân tìm gặp là được rồi." Từ Phương Hiểu cười mỉm chậm rãi nói.

Vừa thông báo xong chưa đầy năm phút Yến Quang Nam đã xuất hiện nở một nụ cười ôn nhu với Từ Phương Hiểu:

"Sao đột nhiên em lại đến đây? Nếu em muốn tìm Khánh Dương thì em hãy ngồi đợi một lát cậu ấy đang họp nên bảo anh xuống đây đón em."

"Thật ra người mà em muốn tìm là anh chứ không phải anh hai bây giờ anh có rảnh không nếu rảnh thì cùng em ra ngoài nói chuyện một chút." Từ Phương Hiểu cười cười muốn giúp Mộ Kiều Lam dò hỏi anh.

"Được! Vậy chúng ta hãy ra ngoài nói chuyện." Yến Quang Nam có chút ngạc nhiên cứ tưởng cô là đến tìm Mộ Khánh Dương nhưng không ngờ là lại đến tìm anh.

Từ Phương Hiểu cùng Yến Quang Nam đi ra ngoài ngồi trò chuyện với nhau, đợi hai người đi những nhân viên bắt đầu tụ lại hỏi nữ nhân viên tiếp tân:

"Này! Cô gái đó là ai vậy? Trong có vẻ thân mật với giám đốc Yến chẳng lẽ là bạn gái của giám đốc Yến sao?"

Nữ nhân viên tiếp tân lắc lắc đầu vẻ mặt có chút sững sốt nói:

"Theo tôi thấy hình như không phải là bạn gái của giám đốc Yến nhưng tôi đã biết cô ấy là ai rồi."

"Là ai vậy? Mau nói cho chúng tôi biết đi nhìn những món đồ trên người cô gái đó tôi dám chắc chắn cô ấy không phải là nhân vật tầm thường đâu."

"Tất nhiên cô ấy không phải là nhân vật tầm thường rồi cô ấy chính là em gái của chủ tịch lúc nãy tôi nghe cô ấy gọi chủ tịch là anh hai."

"Cái gì? Thật sao? Không ngờ luôn đấy." Tất cả nhân viên ở đấy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ đến cô lại chính là em gái của Mộ Khánh Dương.

Ngồi ở băng ghế đá, Yến Quang Nam cất giọng hỏi Từ Phương Hiểu:

"Em tìm anh là có chuyện gì?"

Cô không vòng vo mà vào thẳng việc mà mình muốn hỏi:"Anh Quang Nam! Anh nghĩ như thế nào về Lam Lam?"

"Hả? Sao đột nhiên em lại hỏi anh như thế?" Yến Quang Nam ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cô.

"Anh cứ trả lời em đi anh nghĩ như thế nào về chị ấy?" Từ Phương Hiểu rất mong chờ câu trả lời của Yến Quang Nam.

"Tiểu Lam là một cô gái rất tốt, hiền làng, tốt bụng, xinh đẹp nói chung tất cả những thứ gì tốt đẹp đều có ở Tiểu Lam cả." Yến Quang Nam mỉm cười vui vẻ mỗi khi nhắc đến Mộ Kiều Lam.

Nghe Yến Quang Nam nói thế cùng với nụ cười, ánh mắt của anh khi nhắc đến Mộ Kiều Lam Từ Phương Hiểu liền nghi ngờ khẽ hỏi anh:

"Anh Quang Nam! Có phải anh thích chị của em không?"

Yến Quang Nam khá là bất ngờ khi cô lại tinh ý nhận ra ngay rất nhanh anh cũng không che giấu gì cả mà gật đầu thừa nhận tình cảm của mình:

"Đúng vậy! Nhưng anh không thích Tiểu Lam mà là yêu cô ấy yêu cô ấy từ rất lâu rồi."

Từ Phương Hiểu vui mừng, phấn khích hai người đều thích nhau như vậy chẳng phải là quá dễ dàng rồi sao? Cô quay sang ánh mắt có chút tinh nghịch, vui vẻ nói với anh:

"Anh Quang Nam! Tháng sau chính là sinh nhật của anh lúc đó em sẽ đưa chị ấy đến anh hãy thổ lộ tình cảm của mình cho chị ấy biết đi anh đừng sợ cũng đừng lo lắng là chị ấy từ chối hay gì cả biết đâu chị Lam Lam cũng thích anh rồi sao? Hãy dũng cảm tỏ tình cho chị ấy biết, em luôn ủng hộ anh."

Yến Quang Nam khẽ bật cười đầu gật gật đồng ý với Từ Phương Hiểu anh cảm thấy cô nói cũng đúng chi bằng thử một lần bày tỏ để sau này không phải hối hận.

Buổi tối, Mộ gia bắt đầu náo nhiệt khi có khách đến ai nấy đều là những doanh nhân thành đạt, những người có tiếng tăm, địa vị trong giới Mộ Kiều Lam cùng Dương Nguyên Khánh xuất hiện tiếp theo đó là Âu Hoằng Phong cùng Dương Mộc Đồng.

Từ Phương Hiểu vừa nhìn thấy Dương Mộc Đồng cùng Âu Hoằng Phong sắc mặt liền thay đổi, hừ lạnh một tiếng cất giọng đầy mỉa mai, khinh khỉnh:

"Âu Hoằng Phong! Tôi thật sự không ngờ anh lại thay đổi nhanh như vậy? Chỉ mới đây anh còn theo đuổi tôi mà bây giờ đã thành một cặp với Dương Mộc Đồng rồi."

Âu Hoằng Phong nhếch mép lạnh lùng đáp trả:"Sao hả? Cô hối hận rồi sao? Hối hận vì lúc trước đã từ chối tôi?"

"Tại sao tôi lại phải hối hận chứ? Loại người như anh tôi tránh còn không kịp đấy thật may vì lúc trước tôi đã không yêu anh." Từ Phương Hiểu lườm lườm ngữ điệu đành đanh đá.

Dương Mộc Đồng thấy anh và cô cãi nhau, xem nhau như là kẻ thù mà đắc ý, vui mừng không thôi. Âu Hoằng Phong khẽ liếc nhìn vẻ mặt của Dương Mộc Đồng thấy vẻ mặt đầy đắc ý đó mà anh cười khinh bỉ trong lòng:"Đúng là đồ ngu ngốc."

Mộ Kiều Lam nhíu chặt đôi mày nhìn về phía của ba người trong đầu đầy thắc mắc:"Tại sao lại như vậy? Sao Âu Hoằng Phong lại đi cùng Dương Mộc Đồng?

Chẳng lẽ những gì mà anh ta làm, theo đuổi Hân Hân đều là giả hết sao? Anh ta chưa hề thật lòng với Hân Hân?"

Mộ Khánh Dương từ khi bắt đầu buổi tiệc đều nhìn ra hướng cổng trông ngóng, đợi chờ Hoa Châu Châu đến, Từ Phương Hiểu bước đến đứng bên cạnh Mộ Khánh Dương môi khẽ cau lên cất giọng nói:

"Anh đang chờ Châu Châu đến sao? Anh không tức giận vì Châu Châu đã lạnh lùng, vô tình với anh à?"

"Không! Anh không có cách nào giận hay ghét cô ấy cả." Mộ Khánh Dương lắc đầu nở một nụ cười gượng gạo trả lời Từ Phương Hiểu.

Hoa Châu Châu đến với sắc mặt vô cùng khó coi không ngừng cắn khóe môi của mình, Từ Phương Hiểu thấy Hoa Châu Châu đến ngay lập tức nở nụ cười kéo Hoa Châu Châu vào:

"Tớ cứ tưởng là cậu không đến chứ? Cậu mà không đến tớ tuyệt giao với cậu luôn."

Hoa Châu Châu cười như không đưa quà cho cô:"Đây là quà sinh nhật của tớ tặng cậu, sinh nhật của cậu làm sao mà tớ không đến được chứ?"

Từ xa, Hứa Tiểu Niệm nhìn thấy Hoa Châu Châu thì đôi mày ngay tức khắc chau lại lẩm bẩm trách móc:"Tại sao Châu Châu lại xuất hiện ở đây chứ? Vết thương còn chưa lành mà lại dám đi lung tung thật không biết sống chết là gì mà?"

Dương Nguyên Khánh nhếch môi cười vô cùng gian xảo nhìn Hoa Châu Châu trong đầu thầm nghĩ:"Hoa Châu Châu! Để tôi xem cô có dám giết chết Mộ Khánh Dương không đây? Nếu cô dám không giết thì ba mẹ cô sẽ không sống sót qua ngày hôm sau đâu."