Gần tối, tiếng chuông điện thoại trong biệt thự vang lên, quản gia Lưu nghe máy bà nghe xong tiến đến nói với Từ Phương Hiểu:
"Phương Hiểu! Thiếu gia vừa mới gọi về bảo là thiếu gia sẽ về trễ muốn cô thức đợi để mở cửa cho thiếu gia."
"Dạ? Cháu sao? Vâng! Cháu biết rồi ạ." Từ Phương Hiểu vừa nghe quản gia Lưu nói thế thì cô đã đoán được Âu Hoằng Phong lại muốn hành hạ cô muốn cô nghỉ việc đây mà nhưng cô có thể làm gì được hơn ngoài việc chấp nhận.
Trời đã khuya, mọi người trong căn biệt thự rộng lớn đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ chỉ còn Từ Phương Hiểu là thức ngồi ở phòng khách đợi Âu Hoằng Phong. Cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, Từ Phương Hiểu đã bắt đầu ngủ gục trên ghế một lúc sau cô giật mình thức dậy nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ sáng rồi mà anh vẫn chưa về.
Nghe tiếng xe, cô ngay lập tức đứng dậy chạy ra mở cửa xe của anh chạy vào anh mở cửa xe bước ra cô cúi người chào anh:"Thiếu gia! Anh đã về rồi."
Âu Hoằng Phong không để ý đến cô mà lạnh lùng bước vào trong đi thẳng lên phòng của mình, cô hếch mũi lê bĩu môi rồi đi vào trong ngủ vừa nằm xuống giường cô đã ngủ ngay lập tức.
Ngủ được vài tiếng ít ỏi trời lại sáng, Từ Phương Hiểu mệt mỏi thức dậy như thường lệ cô vẫn đi lên phòng gọi anh thức dậy. Gõ cửa phòng, bên trong vọng ra tiếng của anh:"Vào đi!"
Được sự cho phép của anh cô bước vào phòng gập người cúi chào anh rồi tiến đến gấp chăn lại. Âu Hoằng Phong đang đứng trước gương thắt cà vạt bỗng anh gọi cô:"Cô để đó đi lát làm tiếp cô qua đây thắt cà vạt cho tôi."
Từ Phương Hiểu bước qua đứng trước mặt của anh sắc mặt vặn vẹo, tay từ từ cầm cà vạt thắt cho anh, thắt mãi vẫn không được Âu Hoằng Phong đen mặt lại cau mày hỏi cô:
"Cô không biết thắt cà vạt?"
Từ Phương Hiểu gục đầu xuống gật gật anh hít vào một hơi cố gắng kìm nén cơn tức của mình, bảo cô:
"Từ hôm nay cô có thêm một nhiệm vụ là thắt cà vạt cho tôi nếu ngày mai mà cô vẫn không thắt được thì có hai sự lựa chọn cho cô một là trừ lương hai là cô tự động xin nghỉ việc đi."
Từ Phương Hiểu thật sự rất tức tối trong người nhưng lại không thể bộc phát cô chỉ đành gật đầu đồng ý với anh rồi bước lại giường tiếp tục làm công việc gấp chăn sắp xếp gối lại.
Buổi trưa, Từ Phương Hiểu đem cơm trưa đến cho anh rất đúng giờ cô ngồi ở đấy đợi anh ăn xong rồi mang về. Ăn xong, cô chuẩn bị mang hộp về thì bị anh gọi lại:
"Cô đưa cho tôi số điện thoại của cô để tôi tiện gọi hơn nếu tôi cứ gọi về biệt thự như vậy sẽ làm phiền quản gia Lưu."
"Tôi không có điện thoại." Từ Phương Hiểu nhìn anh lắc đầu cất giọng.
Âu Hoằng Phong hơi ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn cô:
"Thật sự là không có?"
Từ Phương Hiểu gật gật đầu anh không hỏi gì thêm chỉ cất giọng lạnh nhạt:
"Thôi được rồi cô quay về đi."
Cô gật đầu rời khỏi tập đoàn vừa bước ra cô vô tình gặp Bạch Nhã Băng, Bạch Nhã Băng nhìn thấy cô liền cười nhẹ bước đến gần:
"Thật trùng hợp khi gặp cô ở đây, xem như tôi và cô cũng có duyên với nhau tôi có thể mời cô đi uống nước được không?"
Từ Phương Hiểu mỉm cười chào lại cô rồi từ chối lời mời:
"Xin lỗi tôi không thể đi được tôi còn việc ở biệt thự tôi sợ thiếu gia biết được sẽ trừ lương của tôi."
Bạch Nhã Băng bật cười hiểu ý của cô:" Cô cứ đi đi tôi sẽ gọi điện nói với thiếu gia của cô tôi đảm bảo thiếu gia của cô sẽ không trừ lương của cô đâu. Nếu có chuyện gì thôi tôi sẽ gánh vác cho cô."
"Nhưng mà..." Từ Phương Hiểu vẫn sợ không dám đi.
Bạch Nhã Băng kéo tay của cô đi:"Đừng nhưng nhị nữa đến đó tôi sẽ gọi điện cho thiếu gia của cô mà."