Edit: Linh

Nếu như áp lực quá lớn, suy nghĩ cũng sẽ bị ảnh hưởng, Giang Uyển Thư viết tiểu thuyết lâu như vậy, cũng chưa từng trải qua áp lực lớn như vậy, bất luận là ăn cơm, lên lớp, nghỉ ngơi, trong đầu cô ấy chỉ có phần còn lại của bản thảo chưa hoàn thành.

Với lại gần đây cô hình như không viết thêm được chữ nào, đối mặt với bản word trống, không có cách nào nghĩ ra được gì, những cái viết ra cũng rất tệ, lộn tùng phèo lên hết, giống như dây cót đồng hồ chưa được thêm dầu.

Tuần này sắp qua rồi, cô chỉ viết được hơn 4000 từ, phải hoàn thành 10.

000 từ trong thời gian sắp tới.

"Hu hu hu! "

Giang Uyển Thư nằm trên giường, co người lại cắn ngón trỏ tay phải, tư thế như vậy sẽ làm cô ấy cảm thấy bản thân thu nhỏ lại, thu nhỏ rồi có thể trốn khỏi vấn đề của hiện thực.

Nếu tên sát nhân giết người này không xuất hiện, tiểu thuyết của cô có thể viết tiếp rồi, nếu tên sát nhân giết người này không xuất hiện, cô đã có thêm nhiều fan rồi, vì sao lại đổ hết lỗi sai này lên đầu cô chứ?

Nhưng không có ai nói cô phải chịu trách nhiệm việc này

Gánh không nổi, không phải Tôn lão đầu đã nói rồi sao?

! Vả lại nếu quả thật có người làm như vậy, vậy chỉ có thể chứng minh rằng người đó thật sự là một tên kẻ điên, không liên quan đến tiểu thuyết của bạn.

Xem tiểu thuyết rồi lại đi bắt chước giết người, chỉ có thể nói người này bản tính đã như thế.

"Thật đáng ghét!"

Giang Uyển Thư vỗ mạnh vào đầu tự trách bản thân, cô tại sao lại xui xẻo thế này? Cứ cho là không ai trách cô, những rõ ràng vấn đề này lại thuộc về cô, cô thậm chí còn nghĩ nếu như tên sát nhân này bị bắt, đối phương tại tòa án, giống như Pasek lộ ra nụ cười xấu xa nói với thẩm phán, hắn bởi vì đọc được cuốn tiểu thuyết "Quý Ngài Pasek", cảm thấy thú vị nên mới quyết định phạm tội.

Đều là lỗi của cô, là cô viết ra tiểu thuyết này.

Đều là lỗi của cô, là cô tạo ra Spacek.

Đều là lỗi của cô, là cô gián tiếp gây ra nhiều người chết như vậy.

Đêm khuya rồi, màn hình máy tính của cô vẫn sáng, nhưng cô thì vẫn trằn trọc, đến ba giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ.

" Ách xì!.

"

Kết quả của việc khó ngủ là giấc ngủ không đủ, Giang Uyển Thư ngáp một cái đi ra khỏi nhà, trên đường mua một cái bánh bao, một bên ăn bánh bao một bên lướt Weibo đi đến trường.

"Hửm?"

Cô vừa mới mở Weibo đã nhìn thấy có thông báo "Tin nhắn riêng của người theo dõi", cô mở ra xem thử, khung ảnh đại diện của người giử chỉ có màu đen.

Do dự một lúc, cô mở khung chat trò chuyện.

[Xin chào đại thần Uyển Thư, tôi là một trong nhưng fan hâm mộ của cô, hôm nay dùng hết cam đảm để nhắn tin cho cô, mấy ngày trước tôi thức khuya xem xong "Quý Ngài Pasek" từ cuốn 1 đến cuốn 5 luôn, thật sự là quá hay, nhân vật trong sách đều có máu có thịt, cốt truyện lại hấp dẫn như vậy, so với các văn mạng khác không giống, cuốn sách này nếu thật có thể quay thành phim, tôi nghĩ cô chắc chắn nổi tiếng--------)

Tiếp đó là rất nhiều lời khen hoa mỹ, Giang Uyển Thư mới chỉ xem được một nữa, phía sau đã có người vỗ vai cô.

"Hi, cậu đúng giờ thật, lần nào cũng gặp được cậu ở chỗ này.

"

Ôn Hạo Nhiên trượt đến bên cạnh Giang Uyển Thư, một chân dẫm, ván trượt bật lên trên không trung, rơi vào tay anh.

" Wow, cậu biết trượt ván à?"

" Hôm nay ra ngoài hơi trễ, nên dùng trượt ván trượt ra ngoài sẽ nhanh hơn.

"

Ôn Hạo Nhiên nhếch miệng cười, ôn nhu nhìn Giang Uyển Thư, Giang Uyển Thư nhìn thấy biểu cảm này của đối phương, đột nhiên đỏ mặt, không tự nhiên qua đầu sang một bên.

"Yo, mặt cậu đỏ quá, có phải phát sốt rồi không?"

" Không, không có, cậu tránh ra đi, đừng có đứng gần như vậy-------"

Bọn họ vừa đánh vừa chọc một hồi đã đến trường, lúc học đến lớp, thì đã sắp đến giờ vào lớp rồi.

Giang Uyển Thư tìm một chỗ ngồi xuống, Ôn Hạo Nhiên cũng hí hửng xuống cuối lớp tìm chỗ ngồi, cô quay đầu lại, nhìn trộm Ôn Hạo Nhiên, đối phương thì đang lấy sách vở trong balo ra, lại tình cờ lấy ra một cây bút mà xoay.

Cô cười cười quay đầu lại, trong lòng có chút hân hoan.

Một tiết học qua rất nhanh, lúc Giang Uyển Thư rời khỏi chỗ ngồi, đột nhiên nhớ đến người có khung đại diện màu đen trên Weibo, cô vẫn chưa trả lời đối phương, bởi vì lúc nãy cứ mãi nói chuyện với Ôn Hạo Nhiên, cô quên mất chuyện này.

Cô đánh vài chữ trả lời:

[Cảm ơn đã thích, cuốn 6 đang trong thời gian sáng tác, đừng quên đón đọc trên trang web nha.

]

Cô vừa trả lời tin nhắn vừa đi ngoài, nhưng đúng lúc cô đi ra khỏi cửa phòng học, có người chặn lại, cô còn chưa nhìn thấy, đã bị người đó đẩy một cái, hại cô suýt chút nữa ngã xuống đất, nhưng mắt kính của cô bị hất văng mất rồi, cô bị cận rất nặng, vội vàng ngồi xổm xuống mò mẫm xung quanh, nhưng căn bản cô không biết mắt kính văng đi đâu rồi.

"Được lắm Giang Thư Uyển, đmn tao cứ nghĩ mày bỏ học rồi chứ, ra là đổi lớp khác.

"

" Aaa!.

"

Đối phương vừa dứt lời, Giang Uyển Thư đã nhận ra, Nhiếp Giai Huyên, ở trường luôn gây rắc rối, rất nhiều học sinh nhìn thấy bọn họ đều chạy trốn, đối phương chính là chị đại chuyên bắt nạt mình, cũng vì đối phương mà cô phải chuyển đi, và cũng vì đối phương nên mới chuyển từ kí túc xá ra ngoài sống.

Cô nghe nói gia đình Nhiếp Giai Huyên có quan hệ tốt, nên mới có thể vào đại học này.

" Tôi gần! gần đây hình đây đâu có chọc gì cậu! "

Thật sự thì Giang Uyển Thư cũng không biết vì sao đối phương luôn bắt nạt mình, cô chỉ làm những việc cô nên làm, lên lớp về nhà, không nói xấu người khác, càng không tham gia CLB gì, thật không thể giải thích được.

" Hơ, mấy ngày trước có người nói mày hotgirl, nhìn cái dáng vẻ luộm thà luộm thuộm của mày, đánh phấn còn không biết nữa là! "

" Hot! hotgirl cái gì chứ?"

"Đ*t m*, bớt giả bộ đi.

"

Nhiếp Giai Huyên lại đẩy cô một cái, lần này cô té xuống đất, sau liền nghe thấy âm thanh kính vỡ, trời ạ, là mắt kính của cô!

" Chị Nhiếp này, có cần đánh cô ta một trận không? Coi như là dạy dỗ lại nó.

"

" Đợi chút, hot, hotgirl là---"

Giang Uyển Thư vẫn chưa nói xong, nữ sinh đứng bên cạnh Nhiếp Giai Huyên thẳng chân đạp mạnh vào bụng cô, đau đến mức cô ôm bụng co người lại trên mặt đất, sau đó có rất nhiều bàn chân khác thay phiên đạp lên người cô, vừa đạp vừa đá, cô một tay ôm đầu, một tay che hạ bộ, sợ bị đánh trúng những chỗ nguy hiểm.

"Này, các em ỷ đông ăn hiếp yếu thế à!"

Giang Uyển Thư nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh, cô muốn mở mắt xem thử người này là ai, nhưng ban nãy bị đạp, tầm nhìn của cô mơ hồ không nhìn thấy rõ người đến là ai.

"Các em ở lớp nào? Chủ nhiệm là ai?"

"Mẹ kiếp, đừng có mà lo chuyện bao đồng, đi thôi!"

Tiếng bước chân đã đi xa, Giang Uyển Thư lồm cồm ngồi dậy, cô sờ mặt, chỗ gò má rất đau, có lẽ bầm rồi, trên người có nhiều chỗ cũng rất đau, cô sờ vào khuỷu tay của mình, bị tróc một lớp.

" Em có sao không? Vẫn ổn chứ?"

Người giúp cô đuổi đám Nhiếp Giai Huyên đi, cô đoán là giáo viên, bởi vì ban nãy đối phương rất già dặn và mạnh dạn hét lên câu: "Ở lớp nào ? Chủ nhiệm là ai?".

" Không , không sao! "

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, lúc ngước đầu lên nhìn đối phương, cô cảm thấy đường nét trên mặt đối phương rất quen thuộc.

"Ấy, thì ra là cô.

"

Đối phương cười lên một tiếng, vỗ vỗ vào vai cô, lúc này Giang Uyển Thư mới phản ứng lại, đây không phải là giáo viên lúc trước trải qua hiểu làm nhỏ với mình sao--- Nhậm Bình Sinh? Giáo viên dạy môn Ngữ Văn đại học của lớp tự chọn, sao cổ lại ở đây? Ồ, Không đúng, bây giờ là thời gian tan học, cô có lẽ là đi ngang qua đây mà thôi.

"Em có cần đến phòng y tế không?"

"Hả! Không, không cần đâu ạ! "

Thực ra Giang Uyển Thư đối Nhậm Bình Sinh có chút sợ, bởi vì cô vẫn còn nhớ lúc trước cô vì muốn xem trộm giáo án, đối phương đã tặng cô một cái trừng mắt.

"Có thể tự đi chứ?"

" Có thể! "

Nhưng chưa đi được mấy bước, Giang Uyển Thư vừa đúng ngã vào lòng của Nhậm Bình Sinh, cô không có mắt kính, căn bản nhìn không rõ đường.

" Sao vậy? Nhìn em có vẻ không được khỏe.

" Nhậm Bình Sinh xoa xoa lưng cô, sau đó nhìn thấy mắt kính vỡ trên đất, nên biết được đã xảy ra chuyện gì, "Em không nhìn thấy sao?"

Giang Uyển Thư dùng tay xoa xoa đầu, e thẹn gật đầu.