*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.: Vĩnh biệt ngàn năm lạnh giá (8)
Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Từ Tiên Vực đi đến hạ giới có bảy thông đạo, lúc này Lâm Dung Vi cùng Lãnh Văn Uyên đang đứng trước một lối thông đạo.
"Ngươi sẵn sàng chưa?" Lâm Dung Vi xem xét thông đạo một lúc, bình thường nếu một mình y đi thì chỉ cần niết quyết là xong, nhưng hôm nay dẫn người khác lên Tiên Vực chỉ có thể đi đường chính thôi.
Lãnh Văn Uyên thân là quỷ tiên, tư chất kém cỏi nhất, hiện giờ miễn cưỡng coi là chân tiên trung kì.
Ở hạ giới còn có thể làm chút trò trống, nhưng Tiên Vực là nơi nào? Tiên nhân khắp nơi đều có, chân tiên nhiều như chó.
Với tư chất hiện giờ của Lãnh Văn Uyên nếu không có Lâm Dung Vi che chở cho ở Tiên Vực không bị bắt nạt mới là lạ.
Ở Tiên Vực thì tiên nhân được chia ra chân tiên, huyền tiên, thượng tiên, kim tiên, đại la kim tiên, tiên tôn, tiên đế.
Mỗi một bậc tu vi lại chia ra sơ, trung, hậu kì, và đại viên mãn.
Vi Sinh Huyền Dương hiện là tiên tôn hậu kì, tài thế xuất chúng, tu vi tiên tôn như vậy ở Tiên Vực không quá mười vị.
Mà tu vi của Lãnh Văn Uyên chỉ ở chân tiên trung khí, vốn là tiêu chuẩn thấp nhất của Tiên Vực.
Nhưng trong mọi tiểu thuyết đều nói: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo*."
(*ý chỉ một sự việc có tính chất đổi đời.)
Lâm Dung Vi bày tỏ cho dù mình có là tiên đế chăng nữa cũng không dám bật lại thiếu niên nghèo này một câu đâu.
Lãnh Văn Uyên nghe lời Lâm Dung Vi như chợt tỉnh, kiểm tra lại lần nữa, đa phần đều là đồ Lâm Dung Vi mua cho hắn.
Lãnh Văn Uyên cũng rất quý trọng những món đồ này, người mình có thể dơ nhưng không thể làm dơ áo bào sư tôn cho được.
Lâm Dung Vi thấy ánh mắt Lãnh Văn Uyên nhìn chăm chú vào Cực Tình Kiếm, trong mắt mấy phần mờ mịt.
"Sư tôn, không biết vì sao đệ tử không hề có chút kí ức nào với thanh kiếm này, có thể rút nó ra xem chút không?"
Lâm Dung Vi hơi gật đầu.
Lãnh Văn Uyên lúc này mới rút Cực Tình Kiếm ra.
Thân kiếm đỏ sậm như máu, có vẻ rất đáng sợ.
Lâm Dung Vi chỉ nhìn một chút cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Vài tia sáng đỏ lóe qua, Lãnh Văn Uyên cả người run lên sau đó liền hôn mê bất tỉnh, Lâm Dung Vi phản ứng rất nhanh, một tay kịp ôm Lãnh Văn Uyên kéo vào trong ngực.
Lâm Dung Vi lập tức hỏi hệ thống.
[Ting.
Hiện tại kí chủ không có quyền truy cập.]
Lâm Dung Vi cau mày suy nghĩ,
[Ting.
Hiện tại kí chủ không có quyền truy cập.]
Lâm Dung Vi chịu thua, khẽ động ngón tay đem Cực Tình Kiếm thu vào vỏ, Cực Tình Kiếm bay vút vào tay Lâm Dung Vi.
Trong phần mở đầu , Cực Tình Kiếm do Lãnh Văn Uyên nắm chặt trong tay, sau khi bị lấy mất nam chính cũng không đi tìm nó ngay.
Tận khi tình tiết đi tới phần Lãnh Văn Uyên trở thành Đại la kim tiên đại viên mãn, nam chính mới tìm được Cực Tình Kiếm, lúc này Vi Sinh Huyền Dương đã chết, Ngũ Tông Sơn cũng đã bị san bằng.
Từ phần này trở đi cuốn tiểu thuyết bắt đầu xảy ra vấn đề, chương mới có một số tình tiết không giải thích được, dần dần trở nên rối như mớ bòng bong.
Sau đó tác giả vô lương tâm cứ như vậy mà bỏ ngang.
Chẳng lẽ trong kiếm này có huyền cơ gì? Lâm Dung Vi vừa cầm kiếm vừa theo dõi tình hình của Lãnh Văn Uyên, hơi thở vẫn ổn hệt như đang ngủ vậy.
Thôi, cứ về Tiên Vực trước đã.
Lâm Dung Vi ôm lấy Lãnh Văn Uyên theo kiểu bế công chúa.
Y nhận ra tư thế này hơi xấu hổ nên y liền đổi tay chuyển thành vác Lãnh Văn Uyên trên vai, mới vừa bước một bước quay đầu nhìn thì phát hiện tư thế này khiến mái tóc dài của Lãnh Văn Uyên quét trên đất như chổi vậy.
Thân thể Lãnh Văn Uyên là quỷ tiên, không có thực thể nên vô cùng nhẹ, Lâm Dung Vi cuối cùng vẫn chọn tư thế bế công chúa, niết quyết trở về Tùng Đường.
Mây trôi lững lờ, chim hạc nhởn nhơ bay lượn.
Một thân bạch y nhanh chóng tiến vào Tùng Đường, hai hàng đệ tử hai bên cúi đầu hành lễ.
"Cung nghênh sư tôn xuất quan! Vô Nhất vạn sự vẹn toàn!"
Âm thanh kinh thiên động địa vang lên khắp Tiên Vực.
Lâm Dung Vi vẫn bình tĩnh đi về phía trước, vạt áo nhẹ bay, vẫn lạnh lùng như tuyết, không buồn bố thí cho những đệ tử từ xa tới đây một ánh nhìn nào.
Dù sao nhiều đệ tử như vậy y cũng không nhận ra ai với ai.
Cánh cửa Tùng Đường mở rộng, coi như ngăn hết đám đệ tử bên ngoài.
Quân Dật Nhiên với thân phận đệ tử thủ đồ, đại diện cho các đệ tử dâng lễ vật lên.
Lâm Dung Vi nhìn thấy Quân Dật Nhiên liền cảm thấy lúng túng cực kì, chỉ có thể làm lơ hắn.
Đặt Lãnh Văn Uyên đang được ôm trong ngực lên tùng trúc tháp* trước, sau đó ngồi bên cạnh tỉ mỉ chỉnh lại tóc mai cho nam chính.
(*Loại giường hẹp dài như sạp)
Đầu ngón tay thon dài khẽ lướt qua những sợi tóc đen nhánh, Quân Dật Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, bắt đầu dâng lễ vật.
"Bẩm báo sư tôn, Bất Dạ Sơn dâng lên phụng vân anh kết*, diên thọ** đan, cung chúc sư tôn xuất quan"
(结: nút thắt kiểu)
(延寿: kéo dài tuổi thọ)
"Vực Bảo Đài dâng lên dị mộc hiếm thấy, thần thú đã khai linh trí, cung chúc sư tôn.
"Vực Nhược Thủy Trinh Tình diễn dâng lên ngọc lưu li trong suốt..."
Lâm Dung Vi vẫn chăm chú quan sát khuôn mặt đang say ngủ của Lãnh Văn Uyên, khoát tay một cái tỏ ý cho Quân Dật Nhiên lui ra.
Quân Dật Nhiên không nói nữa nhưng cũng không có ý cáo lui, Lâm Dung Vi nhướng mi nhìn hắn, con ngươi thanh lãnh vẫn lạnh băng, không nói lời nào.
"Đệ tử mạo muội, hôm qua quản sự Tụ Bảo Các dưới hạ giới đã báo chuyện lên Tiên Vực." Quân Dật Nhiên cúi người, mi mục như họa*.
(Mi mục như họa: Lông mày, đôi mắt đẹp như tranh)
Lâm Dung Vi vẫn im lặng, nếu chỉ xét về Quân Dật Nhiên, Lâm Dung Vi hẳn phải khen một tiếng "chính nhân quân tử", nhưng nghĩ về chuyện Vi Sinh Huyền Dương có tình ý với đệ tử của mình, y luôn có chút khó chịu.
Kế hoạch hiện tại chỉ có thể tỏ ra lạnh lùng cho hắn thấy mình đã cắt đứt ý niệm với hắn.
Nếu không thủ đồ này đối với sư tôn lại như chim sợ cành cong.
Cứ như mình sẽ uy hiếp bắt hắn làm chuyện gì bại hoại danh tiếng.
Quân Dật Nhiên hành lễ lần nữa, "Thứ lỗi cho đệ tử nói lời đại nghịch, nếu sư tôn có gì bất mãn với đệ tử xin cứ trách phạt, dù có chết hay bị thương cũng không dám nửa câu oán hận.
Chỉ mong chuyện này sư tôn đừng liên lụy tới Quân gia."
Lâm Dung Vi ngón tay hơi ngừng, mình là vì Cực Tình Kiếm mới vào Tụ Bảo Các, từ đầu đã không định trách phạt gì, chẳng qua là chiếm chút tiện nghi mà thôi, hắn ta ấy thế mà lại tới đây ăn vạ trước.
Ánh mắt Lâm Dung Vi khẽ động, "Bản tôn vì thanh kiếm của Văn Uyên nên đến.
Ta không có ý trừng phạt ngươi hay Quân gia."
Quân Dật Nhiên hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Vi Sinh Huyền Dương ngồi cạnh tháp, đầu ngón tay vuốt ve vài sợi tóc của nam tử đang nằm kia, ánh mắt ấm áp như xuân về tuyết tan.
Trong lồng ngực như có gì đó tràn ra, lấp kín cổ họng, lời ra tới miệng lại cảm thấy chua xót.
Quân Dật Nhiên lại cúi đầu: "Đệ tử hiểu lầm sư tôn, là điều đại nghịch bất kính, thỉnh sư tôn trách phạt."
Lâm Dung Vi vốn định bỏ qua "không có gì" nhưng lại suy nghĩ một chút, đệ tử dám nghi kị sư tôn là điều cấm kị cực kì.
Mình bỏ qua dễ dàng thế có phải càng khiến hắn hiểu lầm rằng mình vẫn quan tâm tới hắn không?
"Tự đi nhận phạt."
Quân Dật Nhiên hành lễ lần nữa, cáo lui khỏi Tùng Đường.
"Tự đi nhận phạt." Bốn chữ này cả ngàn năm nay Quân Dật Nhiên chưa từng nghe lại lần nào.
Hệt như trở về năm đó vừa vào Ngũ Tông Sơn, trẻ nhỏ dại dột đụng phải tiên nhân lạnh lùng, đổi lấy bốn chữ này.
Roi quất vào thân thể đau đến mắt ầng ậng nước, bị người khác bế về phòng, nhếch nhác không tưởng được.
Vì cơn đau hành hạ mà đến tận khuya cũng không thể vào giấc ngủ, cắn khăn trải giường ánh mắt uất ức đỏ bừng.
Tiên nhân kia đẩy cửa ra, nhưng lại cúi người quan sát, sau đó đưa tay ra, nhẹ lau nước mắt bên khóe, "Ta không biết ngươi không chịu được đau, được rồi, về sau đừng hấp tấp như vậy nữa."
Ngàn năm bầu bạn, bốn chữ này cứ thế mà biến mất, hôm nay tái diễn lại như có ý tứ nào đó.
Y không còn để ý tới đệ tử không chịu nổi đau đớn nữa.
Mà hướng tới một người khác, cái người được y tự mình ôm tới tháp, bàn tay nhẹ vuốt tóc, trong mắt sương tuyết như tan hết, chỉ còn lại ý xuân ấm áp*.
(融融春意: dung dung xuân ý: xuân ý còn có nghĩa nhắc về tình yêu.)
"Sư huynh, sư tôn có nói gì không?" Một nam tử ánh mắt sáng rỡ.
Quân Dật Nhiên im lặng hồi lâu mới phất tay áo, đi về phía Vân Giám.
"Chuyện này là sao?" Nam tử khó hiểu thắc mắc, "Sư huynh sao không nói lời nào mà tới Vân Giám vậy?"
"Sợ là được cưng chiều nên kiêu ngạo, nói gì mạo phạm sư tôn rồi." Có đệ tử tiến đến châm chọc bóng lưng dần khuất kia, "Trăm phương ngàn kế mới được sư tôn yêu mến như vậy.
Nhưng không chấp nhận tình cảm của sư tôn, cứ từ chối mãi."
Sư tôn vì một câu từ chối "Ngũ Tông Sơn cấm sư đồ yêu nhau" của hắn mà tự mình đến cầu chưởng môn thay đổi môn quy, bỏ đi "cấm sư đồ yêu nhau".
Đổi lại là vết thương lòng, thư tình trộn cả máu vào viết cũng bị xé nát vụn.
Theo ta nghĩ, nếu hắn nghe tin sư tôn thân vẫn nơi chiến trường sợ rằng trong lòng vui tới nở hoa luôn.
"Bây giờ sư tôn nhận ra sư huynh máu lạnh, ta phải vỗ tay hoan hô." Lại một đệ tử khác lên tiếng, tâm tình kích động, mặt mũi bừng bừng, "Ta thấy sư tôn ôm một người về, các vị sư huynh đệ đã từng thấy người này chưa?"
"Chưa từng thấy." Chúng đệ tử rối rít lắc đầu.
"Lúc sư tôn đi qua ta có liếc nhìn chút, người này hình như bị thương, mặt mũi bị che gần hết nhưng ta có nghe qua chút chuyện." Một đệ tử chớp chớp mắt, "Các sư huynh từng nghe về hôn ước của đệ nhất mĩ nhân Linh gia - Linh Dao tiên tử chưa?"
"Đó là hôn ước từ lúc còn trong bụng phải không?" Có người lên tiếng, "Tại hạ từng nghe phong phanh rằng khi gia chủ Linh gia mang theo đạo lữ hạ giới có gặp chút chuyện, được một đôi vợ chồng giúp đỡ.
Hai vị phu nhân trùng hợp đều đang mang thai, vì vậy liền quyết định hôn sự cho hai đứa con sau này luôn."
"Nói như vậy thì những chuyện mấy ngày trước ta nghe được cũng là sự thật." Lại một đệ tử khác vỗ tay, "Đứa con của cặp phu thê dưới hạ giới kia vài ngày trước phi thăng lên tiên giới, nhưng không hiểu sao thần thức bị tổn thương.
Cô nương Linh gia thấy hôn ước kia trở thành gánh nặng, ai lại muốn cưới một tên điên điên dở dở suốt ngày ôm kiếm lưu lạc.
Nàng tự nhốt mình trong phòng, khóc tới đứt ruột đứt gan."
"Người đó không phải bị trục về hạ giới rồi sao? Sao lại gặp sư tôn, còn được người tự mình mang về?"
Các đệ tử trố mắt nhìn nhau, ra vẻ suy tư.
"Tại hạ muốn nói rằng sư tôn không còn tâm tư gì với sư huynh là chuyện đại hỉ rồi.
Nếu là người này khiến sư tôn như vậy, tại hạ còn phải cảm ơn hắn."
"Ta cũng nghĩ như vậy, Quân gia người người thanh cao, kiêu ngạo vô cùng, sư huynh cũng là khúc xương khó gặm.
Nếu sư tôn cùng sư huynh dính với nhau một chỗ, sợ rằng đó là nghiệt duyên.
Bây giờ sư tôn xem như tìm người khác thay thế hắn, sư huynh vẫn là sư huynh tốt, sư tôn cũng không cần vì tình mà làm khổ bản thân nữa."
....!
Lâm Dung Vi trong Tùng Đường thở dài một hơi, cố gắng bỏ qua những lời bàn tán bên ngoài, Vi Sinh Huyền Dương nuôi nhiều đệ tử như vậy là để hóng hớt hết chuyện bát quái từ trời nam tới biển bắc đấy phỏng?!
Nam chính vẫn là dễ thương nhất.
Lâm Dung Vi vươn ngón tay chọc nhẹ vào má Lãnh Văn Uyên, thân thể Lãnh Văn Uyên nửa trong suốt như ảo ảnh vậy.
[Nhiệm vụ thứ tư: Tạo thực thể cho nam chính.]
Đã có thực thể thì còn gì là quỷ tiên nữa? Lâm Dung Vi âm thầm chê bai hệ thống một phen, nhiệm vụ thứ ba còn chưa hoàn thành đã thấy nhiệm vụ thứ tư dí tới rồi.
Lâm Dung Vi còn chưa tìm hệ thống đòi một câu giải thích đã cảm thấy dưới tay như có tiên lực xao động.
Hơi thở Lãnh Văn Uyên trở nên gấp gáp hơn, ở tu vi chân tiên hậu kì như này, hẳn là tu vi lại có đột phá.
Dưới cái nhìn đầy sự tò mò của Lâm Dung Vi, Lãnh Văn Uyên chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt sáng như đuốc, khí thế kinh người.
"Ngươi thấy thế nào?" Lâm Dung Vi vẫn giữ giọng bình đạm như mọi khi nhưng vẫn giấu không nổi hăng hái.
Lãnh Văn Uyên quay đầu lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lâm Dung Vi, môi hơi mấp máy, tựa như có ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt môi dưới tới mức tứa máu.
"Nơi này là Ngũ Tông Sơn, là nơi vi sư ở." Lâm Dung Vi chìa tay ra xoa nhẹ môi dưới Lãnh Văn Uyên, đầu ngón tay trắng trẻo dính chút máu đỏ tươi, "Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Sư tôn." Lãnh Văn Uyên mím môi như bị điện giật, ánh mắt như nước, "Không cần vì đệ tử mà làm trái quy củ, đệ tử nguyện cố gắng hết sức tiến vào Ngũ Tông Sơn!"
=======================
Pỏn: Ue ue pé thích Quân Dật Nhiên.
Mòi: Pé cũng thích!! Huhu xin phép mlem trước!!.