52.

Về đến phủ, ta cho người làm cho Khúc Anh tỉnh lại, sau đó bắt đầu chất vấn:

“Cho ngươi hai cơ hội để thành thật, ai đã đưa thuốc cho ngươi? Ai xúi giục ngươi làm chuyện này?”

Một thân nữ nhi không quyền không thế, không chỗ dựa mà lấy được xuân dược cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Khúc Anh vẫn mơ hồ: “Thuốc gì?”

“Ngươi vẫn còn một cơ hội.”

Đến lúc này nàng ta mới nhận ra mức nghiêm trọng của tình hình, cẩn thận đáp lời ta: “Đúng vậy, là ta đã hạ thuốc ngươi.

Nhưng như vậy thì sao, ngươi cũng đâu có uống?”

Ta đứng dậy, dặn dò đám người bên cạnh: “Lôi xuống, bán vào lầu xanh.

Chọn một cố nương nào xinh đẹp một chút đền cho vị quan kia.”

Khúc Anh có lẽ không ngờ rằng ta lại dứt khoát như vậy, đến lúc này mới bắt đầu hoảng hốt: “Đừng, ta nói, ta sẽ nói hết cho cô.”

Ta chẳng có hứng thú: “Bịt miệng nàng ta lại.”

Khúc Anh nhanh chóng bị lôi ra ngoài, đến kêu cứu cũng không kêu nổi.

Ta cho người đi thám thính, kết quả tra ra được Thịnh vương.

Hơn nữa còn một việc không ngờ tới, Khúc Anh ngay từ đầu đã khinh thường vị quan nhỏ kia, không muốn gả cho hắn nên vẫn lén lút qua lại với Thịnh vương.

Xem ra Thịnh vương đã hứa hẹn với nàng ta điều gì đó, tỷ như nếu như chuyện này thành công sẽ cho nàng ta làm thiếp trong phủ chẳng hạn, cho nên nàng ta mới dám làm ra chuyện mạo hiểm như vậy.

Đúng là khiến người khác thấy buồn nôn.

Ta cho người cố ý đến lộ tin tức cho Thịnh vương, rằng Khúc Anh không biết vì lý do gì bị bán vào lầu xanh.

Thịnh vương quả nhiên đã đến tìm nàng ta, nhưng cuối cùng vẫn không chuộc nàng ta ra ngoài, chỉ là đến cảnh cáo nàng ta không được tiết lộ quan hệ giữa hai người họ ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa lầu xanh thì bị Thịnh vương phi bắt gặp.

Dáng người mập mạp của Thịnh vương phi dễ dàng áp chế được tên đàn ông cặn bã trước mặt.

Nàng ta đứng ngay giữa phố giáo huấn cho Thịnh vương một trận.

Sau đó Thịnh vương bị đưa về phủ trước ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường.

Ta ngồi ở một quán trà gần đó, vừa uống trà vừa quan sát tình hình.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Dung Vọng đứng ở cửa sổ đối diện, hắn nhìn ta nở nụ cười dịu dàng.

Thực ra Thịnh vương phi không phải do ta dẫn đến, ta chỉ sai người theo dõi bọn họ để chứng thực suy đoán của mình mà thôi.

53.

Một con người mưu mô xảo quyệt như Dung Vọng, cho dù có tùy ý bắn ra một mũi tên cũng không chỉ bắn trúng hai con đại bàng, mà phải là ba con, bốn con…

Ngày hôm sau, Thịnh vương bị một đám đại thần cáo trạng.

Lý do là: phẩm hạnh không đoan chính, làm mất mặt hoàng thất.

Hoàng thượng vô cùng mất mặt, ra lệnh tước bỏ chức quan của Thịnh vương, để hắn quay về kiểm điểm lại bản thân.

Dung Vọng cầm trong tay một miếng ngọc bội, áy náy nói với ta: “Thịnh vương vẫn còn chỗ có thể lợi dụng, xin lỗi, hiện giờ ta chưa thể ra tay quá nặng.”

“Những tên thổ phỉ mà Lâm thái y gặp phải lần trước đúng là do thích khách ngụy trang thành, bọn chúng là cùng một bọn với đám người ám sát Dung Ngọc.

Ta nghi ngờ Thịnh vương là con tốt thí mà đám người đứng sau muốn phái ra để tranh giành với ta.”

“Cho nên ta muốn thả hắn ra, để dẫn dụ kẻ đứng đằng sau xuất đầu lộ diện.”

“Hoài Nguyệt, ta nhớ rằng miếng ngọc bội đó của nàng bị vỡ rồi.

Ta vừa mới học được một chút, nàng xem xem, đây là ngọc long phượng mà ta mới làm.”

Giữa lòng bàn tay hắn đặt một miếng ngọc bội hình rồng màu trắng ngọc, đương nhiên không thể so sánh được với những người thợ chế tác chuyên nghiệp, nhưng đối với một người mới học mà nói đã là vô cùng hiếm thấy.

“Người thợ chế tác ngọc đó không đồng ý làm lại miếng ngọc thứ hai, cho nên ta đành đi theo ông ấy để học làm ngọc.

Có lẽ không được đẹp như miếng ngọc bội trước kia, nhưng chất liệu vẫn vô cùng quý giá, ta rất khó khăn mới tìm được ra nó.”

Dung Ngọc muốn đem miếng ngọc bội đó đặt vào tay ta, nhưng ta lại lùi về phía sau, ánh mắt phức tạp, cảm xúc hỗn độn, cuối cùng nói ra một câu:

“Ngươi hà tất phải làm vậy.”

Ta khẽ thở dài:

“Ngươi sống vĩnh viễn không thể tranh giành được với người đã mất.”

54.

Sắc mặt hắn khẽ biến.

“Ta biết.” Hắn nói, “ Ta biết nàng âm thầm phái người đi tìm thi thể của Dung Ngọc.”

Ta không nói gì, chỉ trầm ngâm nhìn hắn.

Dung Vọng cười cay đắng: “Ta cũng biết rằng bản thân không xứng để tranh giành với hắn.

Ta chỉ muốn rằng, nàng đừng ghét ta thêm nữa là được.”

“Lúc đó chôn cất quá vội vàng, thời gian lại lâu quá rồi, cỏ mọc um tùm, ta cũng không nhớ rõ chỗ đó nữa.

Đợi đến khi xong xuôi mọi chuyện, ta sẽ giúp nàng tìm, lật tung từng tấc đất cũng phải tìm cho ra.”

Ta muốn nói hắn không cần phải xem thường bản thân mình như vậy, nhưng khi ta nhìn vào đôi mắt hoa đào của hắn, lời đã đến bên miệng vẫn không thể nói thành lời.

Như vậy cũng tốt, tránh gieo cho hắn thêm hy vọng.

Ta không nhận miếng ngọc bội đó.

Nhưng Dung Vọng vẫn cố chấp không thôi: “Phải rồi, vốn dĩ là một đôi long phượng, vẫn còn một miếng ngọc hình phượng bị ta làm rơi xuống sông rồi.

Đợi ta tìm nó về, sau đó sẽ đưa cho nàng sau.”

Hoặc là nói, hắn là một người vô cùng ngoan cố.

Hắn tìm từ đầu hạ cho đến khi trời chớm đông, mỗi ngày dành ra một chút thời gian đích thân đi đến ven sông để tìm.

Chỉ thấy ngày nào hắn cũng lặn ngụp dưới nước, tìm từng viên đá từng hòn sỏi, mỗi ngày tìm một ít, từ thượng lưu đến tận hạ lưu.

Dung Vọng luôn có thể khiến cho ta mất bình tĩnh.

Cho dù ta có mắng chửi bao nhiêu hắn cũng không từ bỏ.

Lại một mùa đông nữa, mười dặm hoa mai bên thành cũng bắt đầu nở rộ rồi.

Lễ thưởng hoa năm nay đến lượt Hoàng hậu tổ chức, đúng theo thông lệ mời đến rất nhiều khuê tú trong kinh thành.

Ta khoác trên người một tấm áo choàng dày, dẫm lên nền tuyết đi về phía nơi tổ chức tiệc.

Lúc đi qua một con đường vắng người qua lại, ta bỗng dưng bị một người ngăn lại.

Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Thịnh Vương, hắn gần đây đúng là béo lên không ít.

“Khương cô nương đúng là tuyệt thế mỹ nhân, càng lớn lại càng xinh đẹp tuyệt trần.”

Phía sau truyền đến tiếng người bị bịt miệng.

Ta quay đầu thì thấy Bảo Châu đang bị một tên thị vệ khống chế..