34.

Thịnh vương tức giận ném chiếc ly trong tay xuống đất, quay đầu lại nhìn ta bằng ánh mắt đắc ý quen thuộc.

Tống Song đút một miếng điểm tâm vào miệng ta, vừa hay ngăn cản được ánh mắt của hắn: “Nào, thứ cô thích ăn nhất đây.”

Ta vô thức cắn một miếng, thân thể bất chợt rùng mình.

Cứu cánh thì cứu cánh, có cần thiết phải cho ta ăn thứ mà ta ghét nhất không?

Ta véo cánh tay Tống Song, nàng ta nhìn ta cười tít mắt.

Đợi đến khi yến tiệc kết thúc, ta và cha mẹ chuẩn bị về phủ thì mới phát hiện phủ thừa tướng thiếu mất một người.

Đếm đi đếm lại vẫn không đủ, Bảo Châu chợt nhớ ra, vỗ đùi một cái thật kêu: “Nô tỳ nhớ ra rồi, Lâm lão thái y đến đây cùng chúng ta mà.”

Trước khi xuất phát, lão thái y từ biệt tổ phụ ta rồi đem theo hộp thuốc mà ông ta coi như bảo bối vào cung, nói rằng ăn xong bữa tiệc thịnh soạn hôm nay rồi mới rời kinh, nhờ người của Khương phủ đưa ông ta ra cổng thành.

Đúng là xui xẻo, chưa kịp rời khỏi thì đã bị kéo đi chữa trị cho Thái tử mất rồi.

Cha ta im lặng giây lát, không sai huynh trưởng của ta mà dặn ta đến Đông cung đón lão thái y về.

Một phần là vì người ngoài không thích hợp ra vào Đông cung, mặt khác nguyên nhân khiến Thái tử lâm bệnh ít nhiều gì cũng liên quan đến ta, cho nên ta phải đi xem sao.

Sắp tròn một năm không trở lại nơi này, khung cảnh xung quanh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Lúc ta đến trước cửa Đông cung, các thái y hầu như đều đã rời đi hết.

Lý Hà nhìn thấy ta thì vô cùng vui mừng, chỉ thiếu chút muốn đẩy ta vào trong.

Ta không nhanh không chậm bước về phía trước, trước mặt là một tấm bình phong.

Ta đang định đi vòng qua nó thì nghe thấy tiếng quát giận dữ của lão thái y:

“Ngài vốn dĩ không hề mất trí nhớ!”

Ta sững người.

35.

Hai người đứng sau tấm bình phong không chú ý đến sự xuất hiện của ta.

Qua tấm bình phong mờ ảo, ta có thể nhìn thấy Lâm lão thái y đang tức giận đến run người.

Lão thái y trợn mắt: “Lão thần trèo đèo lội xuống để đến kinh thành, đúng là tốn công vô ích.”

Đôi mắt của Thái tử khép hờ, hàng lông mi dài che khuất khiến ta không nhìn rõ ánh mắt của hắn: “Chứng mất trí nhớ, ta nói có là có.”

Hắn chầm chậm rút kiếm kề lên cổ lão thái y:

“Giờ thì có chưa?”

Lão thái y hiển nhiên sợ hãi, nhưng miệng vẫn còn cứng lắm: “Có thì có được chưa? Ông đây sống đến tầm tuổi này, muốn chém muốn giết gì thì tùy.

Thân thể tàn tạ này của ngài, chỉ sợ là còn chẳng sống lâu được bằng ta.”

Thái tử không hề để ý đến những lời bất kính của lão thái y, chỉ thu lại thanh kiếm trong tay, chầm chậm lên tiếng: “Vậy thì phải làm phiền Lâm thái y giúp ta hồi phục lại thân thể này rồi.”

Ý của hắn là Lâm lão thái y không thể rời khỏi kinh thành.

Lão thái y bực tức phất tay áo, thu dọn đồ nghề của mình, trước khi rời khỏi còn nói: “Điện hạ, lão thần có thể giúp ngài giữ bí mật, dù sao thì người khác cũng không khám ra được.

Nhưng giấy suy cho cùng không gói được lửa, nếu như để Hoàng thượng biết được, lão thần…”

Thái tử nhướng mày: “Gì cơ? Không phải Lâm thái y chỉ khám được ra rằng vết thương cũ của ta tái phát thôi sao?”

Lâm thái y không nói gì thêm, tựa hồ đã hiểu ý của Thái tử.

Ý hắn muốn nói, sau này nếu như Hoàng thượng phát hiện ra, chuyện này không liên quan gì đến ông ấy.

Lão thái y râu tóc bạc phơ nhìn Thái tử một cách thâm sâu, sau đó ôm lấy hộp thuốc rời khỏi.

Ta đứng sau bức bình phong, không biết lên bước vào hay quay về.

Bỗng dưng, Thái tử chĩa kiếm về phía này, có lẽ phàm là người học võ đều có thể dễ dàng phát giác ra động tĩnh lạ:

“Ai?”

Thái tử thong dong bước về phía này.

Hắn bước vòng qua tấm bình phong, đến khi ánh mắt đối diện với ta thì bước chân của hắn hơi khựng lại.

Đôi mắt đen sâu thẳm, môi mỏng mím nhẹ, thanh kiếm dài của hắn kề lên cằm ta, lưỡi kiếm sắc lạnh khiến ta hơi rùng mình.

“Thì ra là…Khương Hoài Nguyệt.”.