26.

Cha ta biết tin thì vội vàng rời phủ.

Cho dù là Khúc Anh hay là Thái tử, cũng không thể làm ảnh hưởng đến lễ cập kê của ta.

Thái tử ở bên đó mang trọng thương, bị một đám thái y vây xung quanh chữa trị.

Còn ta bên này cũng đang bị các trưởng bối vây quanh, bên tai đều là những lời chúc phúc.

Hai chúng ta, như gần như xa, như giống nhau mà lại hoàn toàn cách biệt.

Sau khi tiệc tàn, ta và mẫu thân tiễn khách ra khỏi cửa.

Đến khi người đều đã rời đi gần hết, một bóng hình quen thuộc cưỡi ngựa trắng phi nhanh đến phía này, dừng lại trước cửa Khương phủ.

Thái tử xuống ngựa, trên trán vẫn còn quấn khăn trắng, có vẻ như bị thương không nhẹ.

Máu chảy ra từ vết thương thấm ướt tấm khăn, trên trán và y phục của hắn vẫn còn vương máu.

Phong thái đĩnh đạc bình tĩnh của hắn trước đây, thay bằng dáng vẻ chật vật chưa từng thấy.

Cơ thể hắn loạng choạng, bước vội đến phía ta.

Khi đứng trước mặt ta, hắn lại giống như sợ hãi điều gì đó, cẩn thận nắm lấy góc áo của ta.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn thậm chí còn không dám chớp, cứ vậy mà nhìn ta.

Giọng nói trầm thấp mang theo tia hy vọng.

“Hoài Nguyệt, lễ cập kê của nàng…ta không đến muộn chứ?”

27.

Ta kéo lại góc áo, ánh mắt đạm mạc: “Thái tử điện hạ, tiệc đã tàn, khách mời đều đã ra về hết.

Ngài đến muộn rồi.”

Sắc mặt nhợt nhạt của Thái tử càng trở nên trắng bệch.

Hắn thẫn thờ nhìn bàn tay trống không của mình, giọng nói run rẩy:

“Lúc đầu ta đập vào đá, ta bỗng dưng nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây…Ta nhớ lại hết rồi.

Xin lỗi, Hoài Nguyệt, ta nên đến sớm hơn.”

Ta cười nhạt: “Thái tử không cần phải như vậy.

Cho dù ngài đến sớm cũng chưa chắc đã bước qua được cánh cửa của Khương phủ.

Ngay từ đầu ta đã không hề gửi thư mời đến Đông cung.”

Hắn sững người một lúc, giống như không nghe hiểu những lời ta nói.

Đôi mắt hoa đào mờ mịt nhìn ta:

“Không sao.

Hoài Nguyệt, từ lúc nàng một tuổi, sinh nhật lần nào ta cũng đều ở bên cạnh nàng.

Sau này, cho đến khi nàng trăm tuổi, ta đều sẽ ở bên cạnh nàng.

Thiếu một lần này, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng.”

Tống Song đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt, nghe thấy thế thì đổ thêm dầu vào lửa: “ Lẽ nào điện hạ bị thương đến mức hồ đồ rồi ư? Hôm nay là lễ cập kê của Khương Hoài Nguyệt, cả đời này cũng chỉ có một lần này thôi, những lần khác làm sao có thể so sánh được? Bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ, bù đắp không nổi đâu.”

Ta hơi mất kiên nhẫn, không muốn tiếp tục đứng trong gió lạnh: “Không cần, lễ cập kê này của ta đã rất viên mãn rồi, không cần phải bù đắp.

Thần nữ còn có việc cần làm, xin phép cáo lui trước.”

Thái tử hoảng loạn, muốn tiến lên kéo ta lại nhưng lại do dự không dám.

Lúc này Tống Song bước lên phía trước, chắn trước mặt ta, ánh mắt ra hiệu cho Thái tử nhìn sang bên cạnh.

“Điện hạ, kia mới là người của Đông cung ngài.”

Thái tử nhìn theo ánh mắt của Tống Song, thấy Khúc Anh đang đứng ở một góc, ánh mắt hắn không có biểu cảm gì.

Nhưng khi nhìn đến bộ y phục mà nàng ta mặc trên người, sắc mặt hắn bỗng dưng lạnh tanh.

(Còn tiếp).