18.

Đồ của ta đưa đến Đông cung thông thường đều có thêu một bông hoa gừng (chữ Khương vốn có nghĩa là gừng) làm dấu.

Lần đó Dung Ngọc chọc cho ta giận mấy ngày liền cho nên, ta đã đổi bông hoa gừng thành chữ Khương nguệch ngoạc cho bõ ghét.

Người của Đông cung có lẽ không biết chuyện này nên không đem trả lại cho ta.

Khúc Anh bối rối đứng chôn chân trên mặt đất, không biết nên mặc tiếp hay cởi ra trả lại cho ta.

Thái tử có lẽ cũng không biết chiếc áo choàng này là đồ của ta, im lặng một lát rồi nói: “Mười vạn, xem như ta mua lại món đồ này, Khương cô nương thấy thế nào?”

Ta nắm lấy chiếc túi sưởi trong tay, lòng bàn tay ấm áp: “Thần nữ không thiếu một chiếc áo choàng này, cũng không đến mức thiếu cả mười vạn.

Đồ mà người khác đã dùng, ta không cần.

Cứ xem như ta tặng cho Khúc cô nương vậy.”

Sắc mặt Thái tử hơi khó chịu, nhưng vẫn lịch sự đáp lời ta: “Vậy thì phải cảm ơn Khương cô nương rồi.”

Ta quay đầu đi thẳng không nhìn bọn họ.

Mười dặm hoa mai đỏ rực hòa lẫn trong tuyết trắng.

Người trong cung dựng đài ở nơi có hoa mai nở rộ nhất, trên đài còn có ca kỹ đang hát kịch.

Lúc ta đến nơi, hầu hết mọi người đều đã có mặt đông đủ.

Nhìn thấy Thịnh vương, Thái tử và ta cùng đi vào, ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đều dồn hết về phía này.

Ta không để ý đến ánh mắt của bọn họ, chỉ chào hỏi những tiểu thư mà mình quen biết rồi rất nhanh hòa vào câu chuyện phiếm cùng bọn họ, vừa nói vừa cười.

Tống Song là đích nữ của phủ tướng quân, xét về cả tài sắc lẫn gia thế đều có lẽ cũng chỉ xếp sau ta, là vị tiểu thư mà các gia tộc khắp kinh thành đều muốn đến cầu thân.

Trong lúc nói chuyện, nàng ta hỏi ta một câu:

“Lần này Quý phi nương nương đặc biệt đưa đến một cây mai chu sa, có lẽ là muốn những người có mặt ở đây thể hiện chút tài nghệ, xem như điềm lành.

Khương cô nương có hứng thú với mai chu sa không?”

Nếu như giành được vị trí đầu trong tiệc thưởng hoa lần này, danh tiếng nhất định sẽ vang xa, càng chứng tỏ người đó phù hợp với tiêu chuẩn chọn con dâu của Quý phi.

Thực ra hàm ý trong câu hỏi của Tống Song là, ta có hứng thú với vị trí chính phi của Thịnh vương hay không.

Ta chầm chậm đáp lời: “Thứ đồ quý giá như mai chu sa ai mà không thích chứ? Có điều trong nhà ta không thiếu đồ quý, cây mai chu sa này vẫn nên nhường lại cho ai đó cần thì hơn.”

Ý tứ của ta dã rõ như ban ngày, ta không hứng thú.

Tống Song: “Trùng hợp thật, ta cũng nghĩ như vậy.”

Ta nhìn Tống Song, cả hai cùng bất chợt nở nụ cười.

19.

Không lâu sau Quý phi cũng đến nơi, bà ấy gọi ta đến bên cạnh, thân thiết hỏi:

“Lâu lắm không gặp, Hoài Nguyệt đúng là càng ngày càng xinh đẹp rồi.”

Ta cười nhẹ: “Thần nữ còn chưa bằng một nửa của Quý phi nương nương.”

Quý phi sờ tay lên chiếc vòng đang đeo trên tay, cõ lẽ muốn tháo ra để tặng cho ta.

Một trận gió lạnh thổi qua, ta giơ tay chỉnh lại mái tóc, làm lộ ra chiếc vòng ngọc mà Hoàng thượng ngự ban trước đây, vô cùng quý giá, thế gian này có lẽ không có cái thứ hai.

Quý phi nhìn thấy chiếc vòng thì lặng lẽ thu tay lại.

Sau khi chỉnh lại tóc, ta cũng tự nhiên thu tay vào trong áo.

Không uổng công trước khi xuất phát ta đã cố ý đem theo chiếc vòng này.

Nào chỉ có thế, tất cả những trang sức đên người ta hôm nay đều là vật phẩm được ngự ban, quý giá nhưng cũng rất khiêm nhường, vừa thể hiện được ý tứ của ta, lại vừa không lấn át Quý phi.

Nhìn thấy những món đồ trên người ta, Quý phi cũng không tìm được cơ hội tặng ta thêm thứ gì.

Tâm trạng bà ấy không được tốt, cho nên nói chuyện cũng ít hẳn.

Đợi yến tiệc bắt đầu, ta vui vẻ quay trở lại chỗ ngồi bên cạnh Tống Song.

Trên sân khấu đang nhộn nhịp hát múa, còn hai bọn ta ngồi dưới lặng lẽ tranh giành điểm tâm.

Khẩu vị của hai chúng ta đúng là rất giống nhau.

Quả nhiên sau đó Quý phi đã tổ chức một cuộc thi cho các khuê tú có mặt trong lễ hưởng hoa hôm nay, phần thưởng chính là cây mai chu sa quý giá.

Quý phi còn đặc biệt để Tống Song lên mở màn.

Tống Song đàn một khúc nhạc mà nàng ta tự tin nhất, được mọi người có mặt ở đó khen ngợi không ngớt.

Nhưng ta lại cảm thấy nàng ta chưa hề phô diễn hết toàn bộ năng lực của mình.

Không chỉ có Tống Song, những người sau đó lên biểu diễn đều có vẻ giấu tài.

Đó đều là những người không có hứng thú với vị trí vương phi, chỉ là vì nể mặt Quý phi nên mới đến tham gia.

Đương nhiên cũng sẽ có người muốn phô diễn toàn bộ tài năng của mình để được Quý phi chú ý.

Ta ngồi bên này, vừa thưởng thức biểu diễn, vừa đem những thứ mà mình không thích ăn đẩy về đẩy về phía Tống Song, đồng thời cũng đem những thứ nàng ta không thích đặt lên đĩa của nàng ta.

Đang âm thầm chơi xấu Tống Song thì thấy Khúc Anh bỗng dưng xuất hiện trên sân khấu.

Nàng ta lại định góp vui gì đây?.