Người Định Hình Tâm Lý

Chương 17: Kẻ bắt cóc thầm lặng (6)

Những gì chúng ta thấy, chưa chắc đã là sự thật.

Máy quay phim được bật lên, trong ống kính xuất hiện một khuôn mặt gầy gò, “Hôm nay là ngày thứ ba tôi bị bắt cóc, người đàn ông kia mới xuống tầng hầm. Lần này hắn bắt tôi ‘làm’ Mạnh Vân Phỉ, và còn đưa tôi một cái roi da, bảo tôi đánh cô ta.

Mạnh Vân Phỉ đang ở trạng thái tỉnh táo, thấy tôi đến gần, cô ta bắt đầu kêu lên, thậm chí còn kêu lớn tiếng hơn cả mấy ngày trước.

Tôi quật roi vào người cô ta.

A! Cô ta kêu lên thất thanh.

Tôi lại quật tiếp, cô ta lại kêu lớn hơn nữa.

Lớn tiếng lên! Hét to lên!

Tiếng kêu xen lẫn tiếng khóc, gương mặt xinh đẹp đó toàn là nước mắt. Thật đẹp!

Tôi cúi người xuống, hôn một cái lên gò má cô ấy. Làn da nhẵn nhụi vị hơi mặn… Không đủ! Vẫn còn thiếu chút gì đó.

Tôi lại đứng lên, quơ roi, lần này roi rơi xuống gò má phải của cô ta. 'Vút!' Cô ta nghiêng đầu sang một bên, để lộ hẳn nửa bên mặt có vết roi ra trước mặt tôi. Những giọt máu đỏ nhỏ xíu chảy ra. Ôi! Thật đẹp! Tôi lại cúi xuống hôn gò má ấy một lần nữa, hôn dọc theo vết roi kia, mút nhẹ những giọt máu ấy.

Hai tay cô ta đều bị xích lại bằng xích sắt, cả người bị tôi đè lên, cô ta dùng dằng muốn tránh, nhưng không được. Tôi lại tiếp tục dùng roi quất lên người cô ta, từng roi từng roi một. Trên người cô ta bắt đầu có những vệt máu. Nhưng không! Vẫn chưa đủ!

Tôi lại giơ roi lên, lần này roi lại rơi lên lưng tôi.

A! Cảm giác đau đơn trên lưng khiến tôi đau đến mức phải kêu lên. Đúng vậy. Tôi nhìn Mạnh Vân Phỉ sắp bất tỉnh dưới thân tôi, lại dùng roi, đánh lên người mình thêm vài lần nữa.

Đủ rồi. Bây giờ chắc là đủ rồi. Tôi xé quần áo cô ta ra, nhào lên.

Nhưng mà…. Tôi nhìn phía dưới của mình.

Tại sao? Tại sao vẫn không được?!?

Là lỗi của cô ta! Đúng rồi, là lỗi của cô ta!”

Vẻ mặt người đàn ông trong clip trở nên dữ tợn. Sau đó đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn ra phía sau, rồi quay máy quay ra phía đó, cười lớn: “Bây giờ, có thấy con đàn bà phía sau tôi không? Nó chết rồi. Đồ vô dụng.”

***

Ban đêm, Mộc Thất về đến nhà, bắt gặp một người đàn ông đang ngồi ở bậc thang dưới tòa nhà chung cư.

Đèn ở cửa tòa nhà không sáng, chỉ có ánh đèn đường chiếu vào người anh, cả người anh ngồi co hết lại, hai tay đặt chéo trên đùi, đầu nghẹo về một bên, có vẻ như đang ngủ.

Mộc Thất đi đến trước mặt anh, anh vẫn không tỉnh. Mộc Thất cũng không có ý định đánh thức anh dậy. Cô sợ bản thân tưởng bở, chắc gì anh đến đây đợi cô. Vì thế Mộc Thất đi vòng qua người anh, lấy chìa khóa ra mở cửa, đi vào.

“Này.” Đúng lúc cửa sắp đóng lại, một cánh tay đưa ra kéo nó lại. Mai Tư Lễ đứng dậy, đứng sau lưng Mộc Thất: “Mộc Thất, tôi ở đây đợi cô mấy tiếng đồng hồ, thế mà cô lại không gọi tôi dậy!”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Mộc Thất lại nghe thấy giọng anh có vẻ rất oan ức.

“Vì tôi không biết anh đang đợi tôi.” Mộc Thất quay đầu lại nhìn anh, không tiến lên nữa.

Mai Tư Lễ cảm thấy mình như điên rồi, “Chỗ này tôi chỉ quen mỗi cô thôi, mà tôi cũng không có số điện thoại của cô, nên đành phải ngồi đây chờ.”

Trái với vẻ kích động của Mai Tư Lễ, Mộc Thất lại rất lạnh lùng: “Tìm tôi có việc gì?”

“Không cho tôi vào nhà được sao? Tôi ngồi ngoài gió rét mấy tiếng đồng hồ liền đấy.” Mai Tư Lễ giả bộ đáng thương.

Mới đầu xuân, ban đêm đúng là có lạnh. Nhưng mà… “Anh có thể mặc nhiều quần áo hơn.” Có lẽ là vì lạnh, nên khuôn mặt Mai Tư Lễ lúc này trông trắng hơn bình thường, chóp mũi cũng đỏ lên.

“Không thích mặc.”

“Ừ.” Đây là sở thích và tự do của mỗi cá nhân, Mộc Thất nhìn anh, vẫn không có ý định cho anh vào nhà.

Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Mai Tư Lễ mở miệng: “Là chuyện liên quan đến Lý Hoàn, cô muốn nghe không?”

Mộc Thất nghiêm túc nhìn anh, đánh giá xem anh có nói thật hay không, vài giây sau mới đồng ý: “Đi theo tôi.”

Mai Tư Lễ hớn hở như đứa trẻ vừa được thưởng, nhanh chân đi theo Mộc Thất đi vào thang máy. Sau khi Mộc Thất bấm nút thang máy lên tầng bảy, sau đó liền im lặng, nhìn thẳng về phía trước. Qua cửa thang máy, cô có thể thấy rõ Mai Tư Lễ đang nhìn mình, trong đầu cô nhanh chóng xuất hiện một kế hoạch.

Hai người nhanh chóng lên đến tầng bảy. Mộc Thất dẫn Mai Tư Lễ đến trước cửa nhà mình. Cô tra chìa khóa vào ổ, quay đầu lại dặn anh: “Nhà tôi có chó. Anh lùi lại phía sau một chút đi, không là nó sẽ lao lên người anh đấy.”

“Ừ.” Mai Tư Lễ rất ngoan ngoãn lùi lại.

Mộc Thất liếc thấy anh lùi về sau, xoay chìa, mở cửa rồi đi vào nhà trước.

Mai Tư Lễ đứng vài giây, không thấy có con chó nào lao ra ngoài, đang nhấc chân định bước vào trong thì… Cửa sập lại ngay trước mặt anh.

Cửa! Sập! Lại!

Tác động quá lớn, Mai Tư Lễ ngây người mất một lúc rồi mới định thần, rồi lập tức nhấn chuông cửa.

Cửa sổ nhỏ chống trộm mở ra, vẻ mặt Mộc Thất không chút cảm xúc.

“Mộc Thất! Cô lừa tôi!” Mai Tư Lễ lớn bằng từng này, trừ hồi còn bé bị cha mẹ lừa ra, thì sau khi lớn lên chưa bị ai lừa bao giờ. Nào ngờ lần này lại bị lừa ngon ơ thế này! Thật bực mình!

Thật là… đáng lẽ anh nên nhận ra sớm hơn. Mộc Thất là người mắc chứng sạch sẽ, vì đặc thù nghề nghiệp nên thường xuyên không ở nhà, sao có thể nuôi chó được?

Lần này đến lượt Mộc Thất vạch trần anh: “Anh cũng lừa tôi. Anh đến tìm tôi không phải vì chuyện của Lý Hoàn. Lúc tôi đến phòng tư vấn của anh, anh đã mấy lần thôi miên tôi nhưng không thành công.” Thật ra ban đầu Mộc Thất không phát hiện ra chuyện này, nhưng vừa nãy thấy anh ngồi dưới tầng cô mới nhận ra. Về mặt nào đó, Mai Tư Lễ rất giống Lục Diệp, đều là loại người không quá quan tâm về chuyện hay những người xung quanh mình. Lục Diệp vì lười, còn Mai Tư Lễ là vì xem thường. Mộc Thất biết trên người mình không hề có điểm nào đặc biệt, vậy là chỉ còn một khả năng đó chính là cô khiến Mai Tư Lễ cảm thấy thất bại. Do đó cô mới nhớ kĩ lại chuyện sáng nay, đúng là có chút bất thường. Từ đó có thể dễ dàng suy ra kết quả, Mai Tư Lễ muốn thôi miên cô, nhưng thất bại.

“Cô… Thôi để tôi đi vào đã rồi nói.” Dù bị nhìn thấu, thì Mai Tư Lễ vẫn không bỏ cuộc.

Mộc Thất tiếp tục đả kích anh: “Đừng có tìm vấn đề trên người tôi. Anh không thôi miên được tôi, chỉ có một lý do duy nhất, kĩ thuật anh có vấn đề.”

“Mộc…” Còn chưa nói xong chữ Thất thì Mộc Thất đã đóng cửa sổ nhỏ lại.

Lại ấn chuông cửa, nhưng Mộc Thất không để ý đến anh nữa, “Cái đồ mặt liệt kia!” Mai Tư Lễ lầu bầu nói với cánh cửa đóng chặt một câu xong tức giận bỏ đi.

Xuống một tầng.

“Dám lừa tôi!”

Xuống tiếp một tầng.

“Kĩ thuật của tôi có vấn đề? Nhất định là cô có vấn đề mới đúng!”

Xuống tiếp một tầng nữa.

“Tôi không tin là không thể thôi miên nổi cô.” Mai Tư Lễ chợt dừng lại, cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân, vẻ mặt phức tạp, “Đi nhầm cầu thang bộ rồi….”

***

“Ha ha ha ha ha…”

“Hố hố hố hố…”

Trong phòng làm việc của đội điều tra đặc biệt liên tiếp truyền ra những tràng cười lớn. Hề Thiên Tường đang đi đến cửa, phải ngó đầu ra nhìn lại bảng ghi tên phòng, “Đây là phòng làm việc của đội đặc biệt mà. Tôi nghe tiếng cười còn tưởng đi nhầm sang phòng đội 2.”

“Há há há, đội phó, chào anh. Há há há há…” Tôn Đống chỉ vào màn hình máy tính sau đó ngồi cười tiếp.

Tưởng Vân Kiệt rúc vào một góc, vẽ vòng tròn xuống đất, ngẩng đầu tố cáo: “Mấy người…. Đủ rồi! Không an ủi tâm hồn bé bỏng đang bị tổn thương vì quá sợ hãi của tôi thì thôi, lại còn cười nữa à?”

Cố Mi lau nước mắt ở hai bên khóe mắt: “Là do cậu quá buồn cười đấy chứ. Mà bị dọa là những người nửa đêm nghe thấy tiếng kêu như quỷ hét của cậu đấy. Có mỗi con ma nơ canh trong tủ kính nhà người ta thôi mà cũng dọa được cậu thành ra như vậy. Tôi thật lòng khuyên cậu là nên đến phòng nghiệm xác của tôi rèn luyện thêm đi.”

“Đừng, đừng. Trái tim yếu ớt của tôi không chịu nổi.” Tưởng Vân Kiệt cảm thấy phòng nghiệm xác kinh khủng cũng không kém gì đêm hôm qua. Thấy mọi người vẫn còn cười đùa, Tưởng Vân Kiệt nhảy cẫng lên, “Mấy người không biết tình hình của tôi lúc đó mà thôi, tôi đi một mình trên đường, xung quanh chẳng có ai. Đột nhiên có một hòn đá lăn đến bên chân tôi, tôi quay lại thì đèn đường tắt, sau đó lại một cục đá nữa lăn đến. Mấy người nói xem có đáng sợ không?”

Lục Diệp ngáp một cái, “Chẳng phải chỉ là một hòn đá thôi sao?”

Tưởng Vân Kiệt sờ sờ tim: “Tôi thấy chắc chắn mình đã bị ai đó theo dõi.”

Cố Mi chỉ màn hình máy tính: “Tự cậu xem video theo dõi đi. Trừ một tên bị dọa đến ngu người ra thì chả có ai cả.”

Tôn Đống gật đầu: “Hơn nữa có lẽ là đá tự lăn xuống, rồi tình cờ lăn đến chân cậu mà thôi.”

Hề Thiên Tường suy nghĩ: “Tưởng Vân Kiệt, hay đợt này cậu bị áp lực quá nên vậy?”

Mộc Thất cũng nói: “Cậu có thể nói chuyện với tôi.”

“Mặt Liệt!” Tưởng Vân Kiệt đau khổ xông đến bên Mộc Thất, nhưng còn chưa tới nơi đã bị Cố Mi kéo ngược trở lại: “Tránh sang một bên cho tôi.”

Tưởng Vân Kiệt tủi thân muốn khóc.

“Các vị. Mới phát hiện được thêm một thi thể.” Cao Đình đi vào phòng làm việc, vẻ mặt nghiêm túc. “Là của Mạnh Vân Phỉ.”

Tất cả mọi người đều nghiêm túc trở lại.

***

“Ha, ha, ha…”

Sau khi kể chuyện đêm qua với phụ tá của mình, Mai Tư Lễ lập tức bị cười nhạo. Anh nhìn Tôn Nhất đang cười nghiêng cười ngả, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi là ông chủ của cô.”

Vẻ mặt Tôn Nhất lập tức thay đổi, “Có một ông chủ như anh, em cảm thấy cực kì vinh hạnh và may mắn.” Sau đó cô ấy che ngực mình, khoa trương nói: “Ông chủ, vừa rồi anh thôi miên em đúng không? Nếu không thì sao em có thể nói ra những lời thật lòng mình như vậy được?” Hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng khi tiếp đãi Mộc Thất và Lục Diệp.

Mai Tư Lễ đưa tờ giấy có ghi hai chữ Mộc Thất cho cô ấy, “Đi tìm cho tôi số điện thoại của cô ấy.”

Tôn Nhất cầm tờ giấy, nhìn lưng Mai Tư Lễ rồi hỏi: “Ông chủ, anh muốn theo đuổi em gái nào đấy à?"

Mai Tư Lễ liếc cô ấy: “Hả, em gái nào?”

"..."