Edit: Hachonie

Đây là cách bày tỏ tình yêu của hắn, tàn nhẫn, đẫm máu, từ từ hiện ra.

Phòng họp

Lam Tiêu Nhã: “Có một phát hiện lớn, tôi đã xét nghiệm máu trên vách tường, kết quả là không phải máu của Trần Tử Sơ và hai người chết, nhưng có thể là máu của một trong hai nữ sinh còn mất tích, nhưng không thể xác nhận là máu của ai, nhưng có thể xét nghiệm DNA của ba mẹ Diệp Chu.”

Trần Mặc: “Nếu đó là máu của Diệp Chu thì đây có thể xem là một manh mối trong mật thất không?”

“Đúng vậy, nếu chúng ta kết hợp những manh mối này lại có thể sẽ tìm ra được cả hai người hoặc một trong hai người đó.” Đường Dật đồng ý, nhưng sau đó lại cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Tiếc là tôi không tìm được manh mối nào trong quyển sách đó cả.”

Triệu Cường vỗ vỗ bả vai gầy yếu của anh, an ủi: “Ồi, không sao đâu, một quyển sách nhiều chữ như vậy làm sao biết được đâu là manh mối,”

“Mọi người, có manh mối rồi.” Hồng Mi vội vã chạy vào, đem tài liệu trong tay đưa cho Thạch Nguyên Phỉ.”  Đây là đồ hôm qua Trần Tử Sơ nhận được, chắc là hung thủ gửi cho cô ấy, bên trong có manh mối.”

Màn hình lớn nhanh chóng xuất hiện một người đàn ông mang khăn che mặt: “Em yêu của tôi, em đúng là đã giải được mật thất, chuyện của Tưởng Lệ Phỉ tôi thấy thật có lỗi, nhưng không còn cách nào, đây là trò chơi mà. Để thưởng cho em, bây giời tôi cho em gợi ý tiếp theo, em phải nhanh chóng tìm ra bạn của mình, thời gian không còn nhiều nữa, cố lên, em yêu của tôi.”

Đường Nhật cấp tốc ghi lại dãy số.

Triệu Cường nghe xong trừng mắt nhìn, giận dữ nói: “Tên này xem mạng người là gì? Trò chơi sao? Muốn lấy sự sợ hãi của người khác làm niềm vui à? Đúng là biến thái.”

Thạch Nguyên Phỉ phụ họa theo: “Sao có thể như vậy chứ. Dãy số này có ý nghĩa gì vậy?”

“A tôi biết rồi, tôi biết rồi.” Đường Dật nói to, vội vàng lật quyển sách trên bàn, một lát sau, Đường Dật kinh ngạc ngẩng đầu, “Đại học Minh Khả!”

Hồng Mi cũng kinh ngạc: “Đại học Minh Khả? Đó là trường của Trần Tử Sơ và bạn cô ấy.”

Triệu Cường suy đoán: “Chẳng lẽ hai cô gái kia bị nhốt trong trường học của họ?”

Cảnh sát nhanh chóng tiến hành điều tra trên toàn khuông viên trường học, cuối cùng cũng tìm được Diệp Chu đang bị trói trong tầng hầm, tuy rằng thân thể rất yếu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa máu trên vách tường cũng là của Diệp Chu.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn một cô gái hiện không rõ sống chết, tâm tình mọi người đều nặng trĩu, đặc biệt là cha mẹ của Dư Diệu Khả, tuy thấy Diệp Chu bình yên vô sự cho họ thấy được chút hy vọng, nhưng con gái họ bây giờ không rõ tung tích, từng giây chờ đợi đều là sự giày vò.

Đội điều tra đặc biệt trở về từ trường học thì tiếp tục thảo luận vụ án.

Triệu Cường: “Mọi người nói xem, có phải hung thủ sẽ tiếp tục cung cấp manh mối cho chúng ta giống như vậy phải không?”

Tần Uyên cau mày nói: “Cũng có thể, nhưng cứ như vậy chúng ta sẽ mãi mãi bị động, vụ án này sẽ do hung thủ làm chủ, hắn cho chúng ta từng manh mối chính là để chúng ta phải đi theo con đường của hắn, chúng ta không thể ngồi đợi hắn đưa manh mối, chúng ta phải tìm ra hắn trước.”

Tần Uyên dừng một chút rồi nói tiếp: “Hung thủ chắc là không quá bốn mươi tuổi, hắn biết tên của bốn cô gái rất có thể hắn có quen biết với họ, có thể họ cũng biết hung thủ, hắn biết nhà sách mà Trần Tử Sơ thường đến, đối với sinh hoạt trong đời sống cũng hiểu rõ, có lẽ hắn đã theo dõi Trần Tử Sơ hoặc Trần Tử Sơ từng nói với hắn, cho nên trọng điểm là cuộc sống của Trần Tử Sơ, đặc biệt là nhà trọ và trường học của cô ấy, Thạch Đầu, đem đoạn băng của hắn phát lại lần nữa.”

“Dạ.”

Sau khi đoạn băng phát xong, Tần Uyên nhìn mọi người nói: “Nói suy nghĩ của mọi người đi.”

Những người khác đều nhất trí quay đầu nhìn Mộc Cửu, dường như muốn nghe ý kiến của Mộc Cửu.

Mộc Cửu nhận được ánh mắt của họ, hé miệng nói: “Hung thủ khoảng 30 – 35 tuổi, đều biết bốn cô gái, tính cách hướng nội, trong công việc không được người khác coi trọng, không có ban bè, không giỏi giao tiếp. Hắn tạo ra mật thất, để lại manh mối là muốn thể hiện cho người khác thấy tài trí và sự sáng tạo của hắn, nhưng điều này lại chứng minh trong cuộc sống hắn làm cho người khác cảm thấy cứng nhắc, hắn muốn làm chủ trò chơi, đưa ra một chút manh mối, nhưng lại biểu hiện sự cứng nhắc của hắn, không có chút sáng tạo nào.”

“Nhưng đối với bốn người hắn lại đối xử khác nhau, hắn hận ba người, yêu một người.”

Triệu Cường thắc mắc hỏi: “Hắn hận nhất là Tưởng Lệ Phỉ? Cho nên mới…”

“Sai.” Mộc Cửu ngắt lời nói: “Hắn hận nhất chính là người chưa rõ tung tích Dư Diệu Khả, tiếp theo là Diệp Chu, cuối cùng là Tưởng Lệ Phỉ, bởi vì chờ đợi cái chết mới là đau khổ nhất.”

Mộc Cửu nói tiếp: “Mà trò chơi mật thất này là cách hắn bày tỏ tình yêu của mình.”

“Bày tỏ tình yêu?” Mọi người nghe xong đều có cảm giác rợn người, đây không phải là bày tỏ tình yêu, đây là tâm lý biến thái mà.

“Thạch Đầu và Trần mặc hai người đi điều tra ở nhà sách Thượng Nguyên xem cuối tuần có ai đến đó, đặc biệt là lúc Trần Tử Sở đến có chuyện gì không, xem có người nào khả nghi không hắn có thể là nhân viên ở nhà sách hoặc nhân viên ở trường học. Triệu Cường và Đường Dật tiếp tục tìm các manh mối khác. Hồng Mi, Mộc Cửu theo tôi đến gặp Trần Tử Sơ.

Diệp Chu được bình an sống sót làm cho tâm tình Trần Tử Sơ tốt hơn một chút nhưng gương mặt cô vẫn xanh xao, thân thể cũng gầy đi nhiều, nhìn họ đến, cô lập tức đứng lên, có chút choáng váng thiếu chút là ngã xuống.

Hồng mi vội vàng đỡ cô ngồi xuống, Trần Tử Sơ vội vàng hỏi: “Có phải có manh mối về Diệu Khả không?”

Hồng Mi an ủi nói: “Bây giờ thì chưa có nhưng hy vọng cô giúp chúng tôi nhanh chóng tìm ra hung thủ, như vậy thì có thể cứu Diệu Khả rồi.”

Trần Tử Sơ hướng Hồng mi gật đầu, quay đầu nhìn Mộc Cửu nói: “Lần trước cô nói tôi rất quan trọng với hung thủ.”

“Đúng.”

“Hắn biết tôi, tôi có biết hắn không?”

“Biết.”

“Hắn làm vậy là vì cái gì? Vì vui hay vì thích tôi?”

Mộc Cửu có chút do dự, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần uyên.

Tần Uyên nói: “Cô Trần, chúng tôi cho rằng có thể hung thủ thích cô, cô có biết hoặc từng từ chối người nào có tính cách hướng nội, hắn có thể đã từng theo dõi cô, cô nhớ lại xem có người nào như vậy không.”

“Để cho tôi nghĩ một chút.” Trần Tử Sơ cắn môi, cuối đầu tự hỏi, cô suy nghĩ chút chợt trong đầu hiện ra một cái tên, cô che miệng, ngẩng đầu nhìn bọn họ, sắc mặt so với khi nãy còn thêm nhợt nhạt hơn: “Có một người tên là Đỗ Vũ, học chung lớp với chúng tôi, có lần hắn gửi cho tôi một lá thư tình nhưng tôi không quan tâm, thẳng tay bỏ đi, sau đó hắn không nói gì với tôi hết nhưng đôi khi cảm giác được hắn đang nhìn tôi, hơn nữa bình thường hắn rất kỳ lạ, cũng không có bạn bè nào.”

Trần Tử Sơ đột nhiên kích động lấy điện thoại ra: “Đúng rồi, vào buổi tối tôi gặp chuyện, hắn gửi tin nhắn cho tôi hỏi tôi có việc gì không, Trời ơi, chẳng lẽ chính là hắn?”

Từ nhà Trần Tử Sơ đi ra, Hồng Mi hỏi tần uyên: “Đội trưởng, anh cảm thấy hung thủ có phải là Đỗ Vũ không?”

Tần Uyên nói: “Tuổi tác không đúng lắm, nhưng cũng là một manh mối, nói Triệu Cường dẫn người về hỏi.”

Mộc Cửu đột nhiên nói xen vào: “Tôi hỏi hắn.”