Sau đó anh nghe thấy Thẩm Lực ngượng nghịu nói:

- Xin lỗi nhé, mình gặp ác mộng.

Lông mày Diêu Thiên Bình dãn ra, lúc này anh đã đủ cơ sở để khẳng định trong lòng Thẩm Lực đang bị dồn nén nỗi đau khổ tột cùng. Tiếng hét đã phần nào tiết lộ không chỉ là nỗi sợ hãi mà còn là sự tuyệt vọng, sự cô độc. Do vậy anh không hỏi nhiều. Anh giơ tay vỗ nhẹ vào bờ vai tráng kiện của Thẩm Lực an ủi:

- Được rồi, không có chuyện gì nữa đâu, cậu hãy bình tĩnh lại rồi ngủ tiếp đi. Nếu không ngủ được có thể nói chuyện với mình.

Thẩm Lực biết ơn gật đầu, rồi anh lại lắc đầu ra điều khó hiểu:

- Ban nãy khi nằm mơ, mình có thể nghe được thậm chí nhìn thấy một số cảnh tượng nhưng không thể nào động đậy được, cũng không thể cất lên thành tiếng. Nếu như không phải lúc cuối mình đã phải lấy hết sức để hét lên thì không biết hậu quả sẽ thế nào?

Diêu Thiên Bình nhẹ nhàng thở phào một cái rồi giải thích:

- Tình trạng lúc nãy của cậu thực ra rất bình thường thôi, dân gian gọi là hiện tượng "bóng đè" còn khoa học cho rằng đó là "chứng liệt khi ngủ". Nếu cậu bị hiện tượng này, cậu cảm thấy mình rất tỉnh táo, nhưng thực ra không phải như vậy, đôi khi sẽ xuất hiện hoang tưởng. Hiện tượng này thường xuất hiện khi cậu mới chợp mắt hoặc lúc cậu sắp tỉnh, khi cậu ngủ say, bước vào chu kỳ ngủ mê sẽ không sảy ra hiện tượng này. Khi chúng ta ngủ, ngoài cơ hô hấp và cơ mắt ra, các cơ còn lại đều ở trạng thái chùng cơ, nếu lúc này đột nhiên ý thức tỉnh lại, nhưng mọi cơ thịt trong cơ thể vẫn đang ở trạng thái chùng cơ thì sẽ xảy ra tình trạng không nghe theo ý thức chỉ huy như cậu vừa bị đó.

- Ừ.

Thẩm Lực gật gật đầu đồng ý, anh cảm thấy nhẹ cả người, anh cho rằng ban nãy có hiện tượng bóng đè là do anh nhớ tới Tần Nhược Yên, cũng có thể đó chỉ là hoang tưởng mà thôi.

Diêu Thiên Bình quan tâm hỏi han:

- Dạo này cậu thiếu ngủ đúng không? Cậu đừng để cho cơ thể mình quá mệt mỏi đấy, cũng đừng nên thức khuya, nên duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi điều độ thì sẽ giảm hẳn hiện tượng bóng đè.

Thẩm Lực cười xoà đáp lại:

- Cậu có tật giả vờ hiểu biết hơn người ta. Chả trách cậu tán được cô vợ xinh thế!

Diêu Thiên Bình tủm tỉm cười, không nói gì. Bỗng hai người phát hiện ánh nắng ban mai đã lướt tới cửa sổ, một ngày mới đã bắt đầu rồi.

Sau đó thì mọi việc diễn ra vội vã như đang chuẩn bị đánh trận vậy. Thẩm Lực với vai trò phù rể, anh phải hộ tống chú rể suốt ngày cưới. Đầu tiên, anh phải đi cùng Diêu Thiên Bình tới hiệu cắt tóc đẻ xử lí da mặt và làm tóc, sau đó lại phải tới công ty chuyên tổ chức đám cưới lấy xe hoa và hoa tươi về. Đồng thời cũng phải đi đón thợ chụp ảnh và chủ hôn.

Trở lại phòng cưới của bạn, đã thấy một vài người bạn của Diêu Thiên Bình đang lục tục kéo nhau tới, căn phòng trở nên đông đúc, chật chội vô cùng. Ban đầu họ đã tiến hành phân công công việc rõ ràng nhưng rồi vẫn cứ loạn cả lên. Sau cùng, Diêu Thiên Bình cũng đĩnh đạc trong bộ vest thẳng li, trong tay anh chàng phong độ là 99 bông hoa hồng rồi anh chàng bước vào xe hoa thẳng tiến tới khách sạn mà Lê Hồng thuê tạm. Đồng hành cùng xe hoa còn hơn mười chiếc xe nữa.

Thẩm Lực và Diêu Thiên Bình cùng ngồi trong chiếc xe hoa đi đầu, anh biết lúc này Diêu Thiên Bình đã quên tiệt chuyện anh gặp ác mộng khi sáng rồi. Lúc này anh chàng vừa hớn hở lại hồi hộp nữa, mặt đỏ rần lên, mắt sáng hẳn ra, vừa nhìn đã biết ngay anh chàng đang rất hạnh phúc. Bản thân Thẩm Lực do quá bận bịu nên cũng không cảm thấy lo lắng nữa.

Cảnh tượng sau đó đã khiến Thẩm Lực lại như đang mơ. Mặc dù anh đã làm công tác chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi gặp mặt cô dâu Lê Hồng, anh vẫn bị chấn động. Sự chấn động này mạnh hơn nhiều so với lúc anh nhìn thấy ảnh của cô.

Lúc này, anh không còn cảm thấy mình đang đứng trong phòng của khách sạn hào nhoáng nữa, mà là đang chạy qua con đường nhỏ với hàng cây hợp hoan năm nào. Còn cô gái với chiếc áo dây mà hồng phấn và minijup trắng năm nào phút chốc đã thực sự trưởng thành. Anh cảm thấy không phải là mười năm trước đã trôi qua. Vẫn là cô bé năm nào, cô ấy còn chưa kịp làm người yêu anh thì đã trưởng thành thật sự rồi. Trông cô giống như một bông hoa ly đang còn e ấp nụ bỗng chốc nở tung khoe sắc.

Bỗng chốc Thẩm Lực quên đi thân phận của mình, quên đi người con gái tuyệt sắc đang khoác trên mình bộ váy cưới trắng tinh, mái tóc gài đầy những cánh hoa ly thơm dịu. Giờ đây cô là cô dâu của người khác. Anh nhìn cô đầy xúc cảm, rồi nhoẻn cười, một nụ cười hiếm hoi xuất phát tự đáy lòng sau mười năm đằng đẵng. Anh không còn nhìn thấy ai ngoài thiên sứ trắng tinh kia.

Nụ cười của anh đã nhanh chóng vụt tắt, so với mười năm đằng đẵng chìm trong đau khổ thì nụ cười đó đúng là quá nhỏ bé. Đến tận khi chú rể quỳ xuống để trao cho cô dâu đoá hồng 99 bông, sau đó đeo nhẫn cưới cho cô dâu; khi cô đang tỏ ra vừa xấu hổ vừa hạnh phúc thì Thẩm Lực mới bừng tỉnh thoát khỏi hoang tưởng.

Lúc này Thẩm Lực mới nhận ra xung quanh rất ồn ào, sự ồn ào này đã phá tan hồi ức về sự yên tĩnh giữa hàng cây hợp hoan. Lúc này đây anh mới nghe thấy người chủ hôn trong âu phục thẳng li đang thao thao bất tuyệt. Mỗi câu nói của anh ta đã được nhắc đi hàng nghìn hàng vạn lần, đã cũ rích rồi nhưng vẫn có sức hấp dẫn đối với mọi người, bầu không khí được đẩy lên cao trào.

Cao trào vẫn không dừng tại đây. Tiếp sau đó nghi lễ đón dâu lại được tiếp tục. Buổi lễ tiếp tục được tổ chức long trọng trong lễ đường của khách sạn, bữa tiệc thịnh soạn, tiếng chúc rượu vang lên khắp nơi. Thẩm Lực theo sát đôi tân hôn, anh bưng rượu cho họ, phục vụ họ. Anh tự cảm thấy dường như mình đã biến thành người máy, mọi cử chỉ, lời nói của anh đều không chịu sự chi phối của đại não nữa, đó chỉ là những hành vi vô thức mà thôi. Trong đầu anh lúc này giống như đại dương đang nổi bão, dẫn tới những con sóng cao ngàn trượng có thể nhấn chìm mọi thứ.

Mắt anh không ngừng dõi theo Lê Hồng. Khi cơn chấn động ban đầu đã giảm bớt, anh đã có thể dùng lý trí để suy nghĩ. Cô gái tên Lê Hồng trước mặt anh quả thực rất giống với Tần Nhược Yên. Không những là khuôn mặt giống nhau thậm chí cử chỉ, thần thái trên khuôn mặt cũng giống hệt Tần Nhược Yên. Tuy nhiên, nếu so sánh hai người con gái đó với nhau thì Lê Hồng tỏ ra trưởng thành hơn. Nhưng Thẩm Lực không hề nghi ngờ gì về điều này bởi vì anh suy đoán nếu năm đó Tần Nhược Yên không chết thì có lẽ lúc này đây cô cũng có vẻ trưởng thành như vậy.

Tới chiều, cô dâu chú rể còn phải ra khu phong cảnh để quay ngoại cảnh, họ còn tiếp tục vui vẻ ăn tối, xong bữa tối họ mới chính thức được động phòng. Thẩm Lực chạy long tong cả một ngày với Diêu Thiên Bình đã mệt nhoài. Nếu như anh không phải là vận động viên thể thao, sức khoẻ tốt hơn người bình thường thì có lẽ đã đổ gục từ lâu rồi. Diêu Thiên Bình nhẹ nhàng dặn anh tối nay anh ở lại trong phòng mà Lê Hồng thuê ở tối qua, còn dặn anh muốn ở bao lâu tuỳ thích.

Hoạt động phá rối đêm động phòng hoa chúc không ồn ào, sôi động như anh tưởng. Dường như ban ngày đã quậy phá đủ rồi nên mọi người bắt đầu lục tục ra về, chỉ còn một vài người bạn chí cốt của Diêu Thiên Bình mà thôi, đương nhiên Thẩm Lực cũng có trong số đó.

Do đều là bạn bè chí cốt nên họ cũng không muốn gây khó dễ cho đôi uyên ương, bởi họ biết bề ngoài đôi uyên ương tỏ ra rất phấn khởi, khoẻ khoắn nhưng thực ra đã rất mệt rồi, do vậy bạn bè chỉ muốn khuấy động một chút nữa rồi tự biết ý rời đi.

Mãi tới tận lúc này, Thẩm Lực mới nhận ra cả ngày hôm nay Lê Hồng không hề để ý tới anh. Khi Diêu Thiên Bình giới thiệu cô với anh, thì cô mới lạnh lùng nhìn anh lịch sự cười đáp lại. Sau đó thì cô không đưa mắt nhìn anh lần nào nữa, điều này đã khiến Thẩm Lực hơi thất vọng mặc dù anh hiểu Lê Hồng bề ngoài giống hệt Tần Nhược Yên. Thực ra Tần Nhược Yên đã chết rồi, đã chết trong vụ án thảm khốc mười năm trước.

Khi tiệc sắp tàn, do Lê Hồng bị thua trong trò chơi nên bị mọi người phạt hát một bài. Lúc này Thẩm Lực đã cảm thấy mọi thứ đang dần sáng tỏ thì lại một lần nữa anh rơi vào tình trạng mơ hồ, rối rắm.

Lúc đó Lê Hồng cười rồi mạnh dạn nói:

- Em chịu phạt, em sẽ hát tặng mọi người một bài hát với nhan đềNhớ nhung.

Nhớ nhung! Thẩm Lực vốn đã chìm trong thất vọng tràn trề, đột nhiên nghe thấy hai chữ này suýt nữa anh không kìm được lòng mình, đứng bật dậy. Anh không tin nổi vào tai mình nữa, anh chỉ mong mình nghe nhầm hoặc quá lắm lại là ảo giác mà thôi.

Lê Hồng đã nhẹ nhàng cất tiếng hát, tiếng hát của cô trầm bổng ngân vang: