Người Đến Từ Bóng Tối

Chương 41: Đêm thứ ba mươi chín I promise

Khi ba chữ ấy rơi xuống đất, bầu không khí cũng chợt lặng thinh.

Cô nhìn anh, nhìn đôi mắt nâu tiêu chuẩn, sống mũi cao thẳng và làn da trắng trong bóng tối.

Mạnh Phương Ngôn.

Trên đời không còn người thứ hai như vậy nữa.

Cô từng nghĩ người này đã mãi mãi rời khỏi thế giới của cô, tuyệt đối không liên quan gì nữa.

Nhưng người đàn ông đã tròn ba năm không chút tin tức này cứ thế chân thật đứng trước mặt cô, cho dù chỉ vài tháng trước, anh luôn đóng vai một người hoàn toàn không tồn tại khác.

Ba năm trước, cô từng cảm thấy những chuyện này là hoang đường, không thể tưởng tượng nổi, cũng vốn không nghĩ sẽ có một ngày xảy ra với mình, Nhưng số phận đã hoàn toàn đánh ngã cô vào đêm tuyết rơi anh ra đi.

Cô không thể không khuất phục.

“Anh có thể lừa dối chính anh, lừa dối bất kỳ ai, nhưng em không làm được.”

Chúc Tịnh giơ tay gạt nước mắt, giọng nói dần lạnh đi: “Em không có cách nào giả vờ không biết anh đang ở đây”.

“Thế ư?”

Mạnh Phương Ngôn cười khẽ, giọng nói thoảng như gió: “Nhưng anh có thể”.

“Nếu em giả vờ không biết, có lẽ anh vẫn có thể tiếp tục ở lại đây làm ‘Liệt Nùng’.”

Cô và anh bốn mắt nhìn nhau.

Ba năm trôi qua, cô vẫn còn nhớ rõ đêm tuyết rơi ở London, anh đã dùng đôi mắt không có bất kỳ nhiệt độ nào nói với mình lời đó như thế nào.

Cô tuyệt đối không thể quên.

“Vậy, em muốn hỏi vị điệp viên vĩ đại này, bây giờ anh còn muốn có được gì từ em?”

Một lúc lâu sau, cô lùi xuống một bước, sắc mặt lạnh như sương: “Rất xin lỗi, có lẽ ngoài cơ thể ra, người phụ nữ ‘bình thường và tầm thường’ này chẳng mang lại được gì cho anh”.

“Sau khi kết thúc nghi thức trông linh cữu cho hiệu trưởng Phùng, theo anh về London.” Anh nhìn thẳng vào cô, bờ môi mong mấp máy.

Cô cười lạnh: “Không thể”.

“Anh chỉ cần một tuần thôi.”

Anh nói: “Anh biết, ngoài những sinh viên đại học trợ giảng ngắn ngày, các giáo viên cố định của trường trung học Lĩnh Trạm chỉ có từng ấy người. Có hai giáo viên mấy hôm trước còn vì chuyện gia đình đã xin nghỉ việc. Bây giờ hiệu trưởng Phùng lại qua đời, việc vận hành sau này của trường trở thành vấn đề nan giải nhất. Nhưng trong khoảng thời gian em đi, Từ Thích Diệp và Bành Nhiên sẽ giúp đỡ sắp xếp mọi việc. Khi em trở lại, em có thể từ từ suy nghĩ tới việc quản lý nhà trường”.

“Còn về việc thực tập tại bệnh viện, đi khỏi đây một tuần, anh nghĩ bác sỹ La sẽ hiểu, anh cũng đã nhắn lại, nói rõ tất cả.”

Chúc Tịnh lạnh lùng nhìn anh: “Thế nên, trước khi anh nói những lời này đã giúp em nghĩ xong mọi việc, chỉ là ‘thông báo’, chứ không phải ‘mong’?”.

“Nếu em nhất quyết hiểu như vậy, anh không phủ nhận.”

Đôi mắt anh sâu như bầu trời đêm, cô cố gắng muốn phát hiện ra chút gì đó nhưng cuối cùng vẫn phí công vô ích.

Phải, sao cô có thể là đối thủ của người này cơ chứ?

Sau lưng anh là đêm đen vô tận. Trước kia cô sống trong thế giới do anh tạo ra, thầm vui mừng mà không biết gì. Nhưng bây giờ cô hiểu rõ hơn ai hết nỗi đau thấu tim gan khi bị bóng đêm gặm nhấm, cô hiểu sức mạnh đó đáng sợ nhường nào.

“Một tuần sau, em hy vọng chúng ta có thể thật sự xóa sạch mọi quan hệ.” Trước khi rời khỏi núi, cô nói với anh như vậy, “Em giúp anh hoàn thành những gì anh muốn, em cũng mong anh từ nay về sau đừng quấy rầy cuộc sống của em”.

Anh im lặng chốc lát, rồi cất giọng khản đặc: “I promise”.

Sau đêm ấy, Mạnh Phương Ngôn một lần nữa hóa trang thành Liệt Nùng.

Họ cùng tổ chức tang lễ cho hiệu trưởng Phùng. Lũ trẻ, các bác sỹ của bệnh viện, Bành Nhiên, Từ Thích Diệp… đều có mặt đầy đủ.

Nơi đặt mộ nằm bên một tảng đá lớn trên đỉnh núi, vì trước kia, hiệu trưởng Phùng từng đứng đó, hút thuốc, mỉm cười điềm đạm nhìn về phía xa nói với cô: Sau này khi ông mất, nhất định phải chôn ông ở đây. Như vậy ở trên thiên đường, ông vẫn có thể ngắm nhìn lũ trẻ vui vẻ khôn lớn mỗi ngày.

Cô giống như con gái ruột của ông vậy, lo lắng toàn bộ hậu sự cho ông, lại lau bài vị của ông, mặc quần áo tang, choàng khăn tang, trực bên linh cữu.

Còn Mạnh Phương Ngôn suốt cả quá trình đều im lặng, nhưng không rời đi.

Bảy ngày sau, anh lái xe đưa cô rời khỏi huyện Lăng Đình.

Trước khi đi, Từ Thích Diệp và Bành Ngôn tiễn họ ra cửa thôn. Từ Thích Diệp cất mọi nụ cười đùa cợt thường ngày, khoác vai Bành Nhiên, trịnh trọng nói với cô: “Chúc Tịnh, trước khi cô trở về, tôi và Bành Nhiên sẽ cố gắng trông nom trường học và lũ trẻ, cô không cần lo lắng”.

“Chúng ta đã quyết định sau này sẽ sống tiếp ở đây.” Bành Nhiên đứng bên cạnh anh ta, ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn anh ta, “Chúng tôi muốn sinh con của chúng tôi ở đây, để nó được trưởng thành tại nơi này”.

Cô gật đầu, cảm kích vô cùng đôi vợ chồng lương thiện này, và cũng áy náy khi để họ bị kéo vào câu chuyện này.

Nhưng Bành Nhiên dường như đọc hiểu sự áy náy của cô. Trước khi cô lên xe, cô ấy kéo tay cô, dắt cô qua một bên, nói: “Chúc Tịnh!”.

“Ừ?”

“Đừng cảm thấy áy náy vì chúng tôi, chúng tôi đều tự nguyện. Dù chăm sóc lũ trẻ, hay chuyện của hai người.” Bành Nhiên nhìn cô, rồi lại liếc mắt về phía Mạnh Phương Ngôn nãy giờ im lặng ngồi đợi trong xe: “Cũng đừng thù hận tôi và anh ấy”.

“Mỗi ngày đều có nỗi khó xử của riêng mình.” Bành Nhiên nói: “Cho dù là một người mạnh mẽ tới mức toàn năng thì vẫn có chỗ yếu của mình, đây là lý do vì sao ban đầu tôi và Từ Thích Diệp lại đồng ý giúp anh ấy”.

“Chúc Tịnh, người này có thể không giống như cô tận mắt nhìn thấy hay tưởng tượng. Nhưng tôi cảm thấy, cô hiểu anh ấy và không ai hiểu hơn cô nữa.”

“Có lúc, trái tim còn tinh tường hơn đôi mắt, không phải sao?”

Cô im lặng nghe hết, rồi ngẩng đầu nhìn ánh mắt quan tâm của Bành Nhiên.

“Trước khi cô đi, tôi còn một câu cuối cùng muốn nói.” Bành Nhiên nhìn cô: “Có thể cô sẽ cảm thấy không quan trọng, nhưng tôi vẫn muốn cho cô biết”.

Sau nửa ngày bôn ba, họ lên chuyến bay tới London.

Tới tận lúc xuống máy bay, hai người vẫn không trao đổi dù là nửa câu. Nhưng vừa ra khỏi sân bay, liền có ba người mặc thường phục tới trước mặt họ, tự động đón lấy hành lý trong tay cô.

Ban đầu cô cảm thấy khó hiểu nhưng khi nhìn thấy cô gái Anh quốc da trắng ba năm trước thì lập tức hiểu ra họ có lẽ là thành viên trong tổ chức của anh.

Cùng họ lên một chiếc xe đóng kín cửa, không thể nhìn thấy bên ngoài, cô nghe thấy người đàn ông da đen ngồi ở ghế lái phụ gọi tên mình: “Venus”.

Cô nhìn về phía người đó.

“Tôi là Jim, đồng đội của điệp viên Mars. Trong một tuần tới đây, Mars, tôi, Moon và Ross sẽ cùng bảo vệ cô, yêu cầu cụ thể cần cô phối hợp với kế hoạch của chúng tôi sẽ được thông báo khi cô tới trụ sở.”

Dọc đường, vì không nhìn được bên ngoài nên cô dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng cho dù nhắm mắt, cô vẫn cảm nhận được một tia nhìn sắc lẹm rơi xuống mặt mình. Cô ngẫm nghĩ rồi quyết định mở mắt, nhìn lại.

Quả nhiên nó tới từ cô gái người Anh, Moon. Sau khi phát hiện cô nhìn mình, Moon nhíu mày, lập tức vô cảm quay đi hướng khác.

Cô không nói gì cả.

Sau khi xe dừng lại, cô xuống xe, đi theo bốn người vào một chiếc thang máy.

Tới một trong số các tầng, cô đặt hành lý vào một căn phòng. Người đàn ông da đen tên Kim nói với Mạnh Phương Ngôn: “L bảo sau khi anh về thì tới tìm anh ấy”.

Mạnh Phương Ngôn khẽ gật đầu, trước khi đi có nhìn Chúc Tịnh một cái thật sâu.

Anh đi rồi, Jim đóng cửa lại, nói với cô: “Có lẽ cô là một trong số không ít dân thường được vào tổng bộ”.

Cô cầm bình nước trên bàn lên rót: “Thế nên tôi cần cảm thấy vinh hạnh?”.

Jim nghe ra ý châm chọc của cô, bật cười: “Tôi hiểu tâm trạng của cô, không ai muốn sau ba năm xảy ra chuyện gây tổn thương tới mình mà vẫn phải trả giá cho nó”.

“Vậy thì nói đi, các anh cần tôi làm những gì.” Cô uống một hớp nước, ngồi xuống sô pha.

“Cô rất bình tĩnh.”

“Buộc phải vậy.” Giọng cô càng lúc càng lãnh đạm.

Sau khi nhìn Ross và Moon, Jim nói với cô: “Chúng tôi cần cô làm ‘mồi’”.

Cô ngẩng đầu.

“Trong tay đầu não tổ chức khủng bố khét tiếng thế giới đã qua đời ba năm trước, Ghost, có một phần tài liệu, gọi là hiệp ước Satan. Nó rất quan trọng, cũng là tài liệu sau khi mai phục bên cạnh cô, Mars luôn tìm kiếm. Vì một khi nó bị tiết lộ ra ngoài, có thể sẽ gây ra cuộc chiến tranh quy mô thế giới, hậu quả rất khôn lường.”

“Ba năm trước, Ghost trước khi chết đã dùng kế điệu hổ ly sơn, khiến chúng tôi tập trung vào hắn, nhầm tưởng rằng hắn giữ hiệp ước. Nhưng kỳ thực hắn đã sớm giao nó cho tâm phúc của mình là W. W đã mang nó rời khỏi Anh quốc khi chúng tôi còn đang vây bắt Ghost, tới một nơi chúng tôi không thể tra ra.”

“Ba năm nay, Mars và toàn cục chúng tôi ngày đêm truy lùng W cùng tập tài liệu nhưng mỗi lần gần bắt được hắn, hắn lại chạy thoát. Nhưng may mắn là, W không thể hành động bừa bãi với tập tài liệu, vì muốn mở nó ra phải đồng thời có cả tài liệu và mật mã. Ghost tính đa nghi, luôn chia ra bảo quản, mà mật mã, ban đầu… nằm ở chỗ cô.”

Chúc Tịnh trợn tròn mắt: “… Chỗ tôi?”.

“Chính xác.” Jim chậm rãi gật đầu: “Ba năm trước, Mars sau khi tìm được mật mã mà Ghost để vào chỗ cô đã đề nghị với cục trưởng không lấy mật mã đi mà tiếp tục giữ ở chỗ cô, đề phòng hệ thống tin tức bị lộ”.

“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Mặc dù cô chỉ là một người bình thường, nhưng cô cũng là người không thể phát hiện ra mật mã nhất. Tôi nghĩ, ban đầu đây cũng là lý do Ghost lựa chọn bỏ mật mã vào chỗ cô lúc cô không để ý.”

Cô nghe xong mà chân tay lạnh cóng, trừng to mắt, từ đầu tới cuối không nói câu nào.

“Còn bây giờ, chúng tôi cần cô dụ W ra.”

Jim nhìn cô, tiếp tục nói: “Mấy ngày trước, chúng tôi đã tiết lộ thông tin cho W thông qua một cách thức đặc biệt rằng mật mã nằm trên người cô”.

“W ẩn dật ba năm, quyết phải giành được mật mã. Cho dù biết đây là kế, hắn cũng nhất định liều lĩnh.”

“Ba ngày sau, tại nhà hát kịch Lakam ở London sẽ tổ chứ vở kịch đầu tiên của năm nay Bóng ma trong nhà hát. Chúng tôi cần cô xuất hiện tại đó, W nhất định sẽ đích thân tới tiếp cận cô, lấy đi mật mã.”

~Hết đêm thứ ba mươi chín~

“Cho dù cô đau đớn, bị lừa dối, nhưng cô vẫn có thể tìm một người bình thường để yêu, để cưới, rồi một ngày kia cô sẽ quên anh ấy. Nhưng anh ấy thì sao? Anh có thể sao? Khi cô đã bước tới tương lai, anh ấy chỉ có thể ôm lấy đoạn hồi ức cô cho là đau khổ sống cả cuộc đời.”

“Nếu tôi biết kế hoạch của anh ấy, ban đầu tôi đã không đưa cô ấy tới đây để chờ chết!”

“Nếu hôm nay cô chết ở đây, anh biết rồi, liệu có cảm thấy đau lòng chút nào không?”