Nguyễn Thu Bình không biết rốt cuộc mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, anh chỉ biết mình nửa đêm tỉnh lại, cả người nóng phừng lên.

Anh mở mắt ra, thấy mọi thứ trong tầm nhìn của mình vừa mông lung vừa mơ hồ, đại não choáng váng, vùng đan điền lại càng đau và khó chịu hơn.

Nguyễn Thu Bình lảo đảo đứng dậy, đi được hai bước mới nhận ra có một cành cây đang cắm vào người mình. Anh dùng sức rút cành cây có chiều rộng to khoảng quả đấm kia ra. Trong khoảnh khắc ấy, máu tươi trong cơ thể cũng chảy từ miệng vết thương ra ngoài.

Trên người Nguyễn Thu Bình, chỗ cao chỗ thấp chỗ nào cũng không thoải mái, chỉ có mỗi miệng vết thương đang chảy máu kia lại là nơi thoải mái dễ chịu nhất.

Anh gần như có thể cảm nhận được máu chảy ra từ vết thương đó làm cho kinh mạch trong người mình dần dần trở về trạng thái cũ, những luồng linh lực to lớn và hỗn loạn cũng "ngoan ngoãn" hơn một chút.

Linh lực trong cơ thể anh thoải mái hơn, nhưng ngược lại, vì vết thương trên sống lưng cho nên anh đang bị mất máu quá nhiều. Vừa mới đứng lên không được bao lâu, Nguyễn Thu Bình đã thấy hoa mắt chóng mặt, sau đó ngất lịm đi.

Trước khi bất tỉnh nhân sự, dường như Nguyễn Thu Bình nhìn thấy một con chim có bộ lông xanh và cái đuôi màu trắng đang bay đến gần anh.

Đó là chim Thanh Canh à?

Loài chim đại diện cho may mắn, có thể ngăn ngừa bệnh tật, chữa khỏi ốm đau...

......

Sao có thể cơ chứ, chắc chắn anh nhìn lầm rồi. Loài chim đại diện cho may mắn sao có thể bay đến gần thần Xui Xẻo được.

Một giây cuối cùng trước khi ngất đi, Nguyễn Thu Bình lặng lẽ châm chọc trong lòng.

......

Sau khi tỉnh dậy, Nguyễn Thu Bình vừa mở mắt đã thấy gương mặt vô cùng vui vẻ của Nguyễn Thịnh Phong.

"Thu Bình, tỉnh rồi à!" - Nguyễn Thịnh Phong vui vẻ hô lên.

Nguyễn Thu Bình sờ đầu mình, cau mày hỏi: "... Con hôn mê bao lâu rồi?"

"Bốn ngày, nói chính xác thì coi như là ba ngày rưỡi."

Bốn ngày!

Nguyễn Thu Bình chợt ngồi bật dậy từ trên giường, cầm áo khoác bên cạnh mình rồi chuẩn bị chạy ra ngoài.

... Bốn ngày! Nhóc Úc Hoàn sắp tốt nghiệp đại học rồi!

Nhưng Nguyễn Thu Bình vừa mới đặt chân xuống đất, những kí ức trước lúc hôn mê lại hiện lên trong đầu. Cơ thể anh dần dần cứng lại, tâm trạng hưng phấn cũng dần dần trùng xuống.

Nguyễn Thu Bình đặt áo khoác đang cầm trong tay xuống rồi hỏi: "Bên... Bên trường nói như nào ạ?"

"À, khóa thực hành ở trường Ty Mệnh hả, bố nói với thầy giáo rồi, xin phép cho anh nghỉ một tuần. Ty Mệnh bảo để cho anh yên tâm, mặc dù nghỉ ngơi thì cái kia... cái gì mà... à đúng rồi! Cái đối tượng ghi chép ấy, cái đó sẽ được tạm thời giao cho người khác làm hộ anh."

Nguyễn Thu Bình cụp mắt và nói: "Thế thì ổn rồi."

Vốn dĩ nên là như vậy.

Nói gì thì nói anh cũng không nên gặp mặt nhóc Úc Hoàn nữa. Kể cả lần này anh không ngất xỉu thì cũng không có khả năng tiếp tục ở bên cạnh Úc Hoàn như không có chuyện gì xảy ra. Cho dù anh không làm điều gì, không nói câu nào, chỉ ẩn thân và lặng lẽ đi theo bên cạnh Úc Hoàn, điều đó cũng sẽ gây ảnh hưởng đến vận khí xung quanh cậu.

Phương án xử lý tốt nhất đó là anh không hạ phàm nữa, cũng không tiếp xúc với Úc Hoàn nữa.

"À bố này..." - Nguyễn Thu Bình hỏi - "Tại sao con ngất lâu như thế nhỉ, con nhớ rõ ràng con chỉ bị thương nhẹ."

"Thương nhẹ cái gì? Anh có biết trên lưng anh có một lỗ thủng to như nào không! Nhưng mà đúng thật là anh không ngất xỉu vì vết thương đấy. Bố hỏi tiên Dược rồi, tiên Dược nói thật ra anh không có gì đáng lo cả, chẳng qua là trên người anh có thêm một nguồn linh lực mới, cơ thể không chịu nổi cho nên mới bất tỉnh." - Từng nếp nhăn trên mặt Nguyễn Thịnh Phong cũng tràn đầy vui sướng - "Con trai, anh nhanh nhanh làm thử đi, xem bây giờ tu vi của mình đã đến trình độ nào rồi!"

Nguyễn Thu Bình hơi ngạc nhiên. Anh giơ tay ra, nhẹ nhàng sử dụng linh lực đập một nhát vào chiếc ghế đá cách đó không xa.

Một tiếng "ầm" vang lên, chiếc ghế đá kia vỡ tan thành năm, bảy mảnh trong nháy mắt, những mảnh vỡ to bằng quả đấm lăn đầy trên đất.

Nguyễn Thịnh Phong lập tức bật cười: "Ha ha ha ha xem chừng con trai bố vừa phá được kỳ mắc kẹt, công lực cứ tăng vùn vụt! Nhìn tình hình này thì con trai bố cách ngày được phong thần không xa đâu!"

Sắc mặt Nguyễn Thu Bình trắng bệch, công lực trên người anh tăng từ một lên gấp hai, gấp ba lần!

Anh ngẩng đầu hỏi Nguyễn Thịnh Phong: "Sao... Sao lại như này... Cũng bởi vì viên đan kia à?"

"Phần lớn là do viên đan kia, nhưng nó cũng không có tác dụng lớn phi thường như thế! Tiên Dược nói 100 năm trước, cũng không hẳn là anh không tăng thêm một tí tu vi nào. Công lực vốn có của anh vốn được tích tụ ở nơi sâu nhất trong đan điền, chẳng qua là chúng không hiện ra thôi. Bây giờ chúng được kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi viên đan kia, cho nên hoàn toàn lộ ra."

Trong lòng Nguyễn Thu Bình dâng lên nỗi bất an: Trong vòng một trăm năm, anh chưa từng luyện công, cũng chưa từng ăn những thứ giúp tăng cường linh lực, làm sao có thể tích cóp nhiều công lực đến như vậy?

Sắc mặt Nguyễn Thịnh Phong đỏ hây hây, nét kiêu ngạo và vui sướng trên gương mặt không thể giấu đi đâu được.

Ấy thế mà Nguyễn Thu Bình lại siết chặt nắm đấm. Anh hít sâu một hơi, cố gắng hết sức để cho mình tỉnh táo lại và không ngừng tự nhủ:

Không có chuyện gì, yên tâm, yên tâm.

Mặc dù tu vi của anh tăng lên không ít, nhưng còn cách ngày được phong thần rất xa, ít nhất trong vòng một ngàn năm cũng chưa đủ tư cách.

Trong một ngàn năm này, anh chắc chắn có thể tìm biện pháp tự ép tu vi và linh lực của bản thân giảm đi.

......

Mặc dù sau khi tỉnh lại, cơ thể Nguyễn Thu Bình không thấy khó chịu ở chỗ nào nữa, ngược lại anh còn thấy sức lực của mình khá dồi dào. Thế nhưng anh vẫn chưa đến trường. Anh sợ mỗi lần đến đó là anh lại không nhịn được mà hỏi tin tức của Úc Hoàn, cũng sợ bản thân sẽ không nhịn được mà lén lút xuống dưới trần gian để gặp cậu.

Thật ra thì đợi ở nhà cũng rất ổn.

Nhưng sau 15 ngày bị tạm giam, Hạ Phù Thủy về nhà, vừa nhìn thấy Nguyễn Thu Bình thì đã nhíu mày: "Nguyễn Thu Bình, sao lại không đi học?"

Nguyễn Thu Bình sờ sờ cánh mũi, nói nhỏ: "Con thấy hơi không thoải mái, nên nghỉ một tí."

Hạ Phù Thủy liếc: "Mẹ thấy anh rất khỏe đấy."

Sau khi Nguyễn Thu Bình ở nhà thêm bốn, năm ngày, Hạ Phù Thủy quả thực nhịn không nổi: "Nguyễn Thu Bình, bao giờ anh mới đi học?"

Nguyễn Thu Bình lầm bà lầm bầm: "Mẹ quan tâm chuyện học hành của con từ bao giờ không biết."

Trước kia bà chưa từng quan tâm.

Hạ Phù Thủy nhìn Nguyễn Đông Đông đang ngồi chơi xích đu cách đó không xa rồi nói: "Bây giờ làm sao giống trước kia được, nhà mình có hôn ước với nhà thần May Mắn. Điều kiện nhà mình kém hơn nhà Úc, nếu người ta lại truyền miệng bảo anh bị trường học cho nghỉ, nhà bên kia lại nghi ngờ trí khôn nhà mình có vấn đề thì sao? Đến lúc đấy, nhà mình gả Đông Đông qua đó, không chừng nó bị xem thường đấy!"

Ngay lúc này, Nguyễn Đông Đông dùng đôi chân nhỏ của mình chạy đến. Cô bé nghiêng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, cất lên giọng nói trẻ con để hỏi: "Anh ơi, sao anh không đi học? Đi học không vui hả anh?"

Nguyễn Đông Đông nói xong thì lại quay đầu nhìn Hạ Phù Thủy. Cô bé lắc lắc tay của bà, làm nũng nói: "Mẹ ơi sau này con không đi học có được không? Con cũng muốn hôm nào cũng ở nhà chơi như anh!"

Nguyễn Thu Bình: "......"

Hạ Phù Thủy trừng mắt nhìn Nguyễn Thu Bình: "Nguyễn Thu Bình! Anh nhìn xem anh làm gương cho em gái anh kiểu gì này!"

Nguyễn Thu Bình: "......"

Nguyễn Thu Bình lập tức lết xác đến trường.

......

Khi Nguyễn Thu Bình đến trường, mọi người vừa mới trở lại từ trần gian, Ty Mệnh đang đứng trên bục giảng đọc danh sách phạm quy như thường ngày. Anh gõ cửa vào lớp đúng lúc Ty Mệnh vừa đọc xong.

Ông nhìn Nguyễn Thu Bình rồi hỏi: "Đi học rồi?"

Nguyễn Thu Bình gật đầu.

"Nếu Nguyễn Thu Bình đi học lại rồi thì... Thần Hải và Cảnh Dương, các em về nhóm trước kia đi, nhiệm vụ ghi chép Úc Hoàn giao lại cho Nguyễn Thu Bình."

Thần Hải và Cảnh Dương là hai người ban đầu rút thăm vào cùng nhóm với Nguyễn Thu Bình. Sau khi Nguyễn Thu Bình xin nghỉ, Ty Mệnh xếp hai người làm nhiệm vụ ghi chép Úc Hoàn thay cho anh.

"Hầy..."

Thần Hải rên lên một tiếng, dường như không chịu trả lại quyền ghi chép Úc Hoàn cho Nguyễn Thu Bình lần nữa.

"Thưa thầy." - Nguyễn Thu Bình nói - "Nếu hai bạn ấy đã bắt đầu ghi chép Úc Hoàn rồi thì cứ để hai bạn ấy ghi chép tiếp đi."

Ty Mệnh: "Thế em làm gì?"

Nguyễn Thu Bình im lặng một lúc rồi hỏi: "Có thể xếp em sang nhóm khác được không ạ?"

Ty Mệnh nhìn lướt qua học sinh trong lớp: "... Khụ khụ... Có nhóm nào thấy không đủ người, cần trợ giúp thêm không?"

Cả lớp ngồi bên dưới đều cúi gằm mặt xuống, họ đều rất sợ thần Xui Xẻo Nguyễn Thu Bình bị xếp sang nhóm mình.

"Nguyễn Thu Bình, em xem..." - Hình như Ty Mệnh có hơi bối rối.

"Thầy ơi... Nếu không thì cứ để Nguyễn Thu Bình ghi chép số mệnh Úc Hoàn với bọn em đi ạ, vốn dĩ bọn em cũng cùng một nhóm." - Cảnh Dương bỗng giơ tay, nhút nhát lên tiếng.

"Cảnh Dương, cậu làm gì đấy?" - Thần Hải khiếp sợ hỏi.

"... Nhưng vốn dĩ Nguyễn Thu Bình rút được Úc Hoàn mà." - Cảnh Dương nói nhỏ.

Thần Hải há hốc miệng, không còn gì để nói.

Thế nhưng Nguyễn Thu Bình lại nhíu chặt mày. Dường như Ty Mệnh biết Nguyễn Thu Bình còn đang bối rối trong lòng, ông nhìn anh rồi thở dài: "... Nếu em thật sự không muốn hạ phàm thì cũng không sao. Cứ đến học như bình thường đi, hoàn thành bản ghi chép với hai đứa kia. Bao giờ chúng nó đi đến cửa Phù Hòa thì em ngồi đợi ở phòng học là được."

Nguyễn Thu Bình cụp mắt: "... Vâng."

......

Chỗ ngồi được chia theo từng nhóm, Nguyễn Thu Bình vừa nhấc chân đi xuống thì Cảnh Dương đã vẫy tay gọi anh đi tới.

Nguyễn Thu Bình đi đến, nhưng lại ngồi xuống ở vị trí cách Cảnh Dương hai chỗ.

Thần Hải hỏi Cảnh Dương: "Bùa đuổi xui của cậu hỏng rồi đúng không, sao cậu dám..."

"Đúng là hỏng rồi. Vốn dĩ tớ định mua lại một cái, nhưng mà không có chỗ nào bán bản chính gốc cả, nên tớ đi tới nhà Úc thử vận may một phen... Kết quả người làm ở nhà Úc vừa nghe thấy tớ nói tớ là học sinh học viện Ty Mệnh thì đã cho tớ một lá luôn. Họ nói trước khi hạ phàm, thần May Mắn giữ lại vài lá bùa đuổi xui, dặn kỹ rằng phải để lại cho học sinh học viện mình."

Cảnh Dương nói xong, sau đó lấy một quyển sổ trong cặp sách ra và đưa cho Nguyễn Thu Bình: "Mỗi nhóm chỉ cần một quyển ghi chép là được. Đây là ghi chép của tôi và Thần Hải trong khoảng thời gian này, cậu muốn đọc qua không?"

Đầu ngón tay Nguyễn Thu Bình run lên, cuối cùng vẫn cầm lấy cuốn sổ đó.

Anh mở sổ ra, những ghi chép liên quan đến Úc Hoàn đập vào mắt.

Cẳng chân phải của Úc Hoàn bị cắt mất, nhưng đã nhanh chóng được trang bị bằng chân giả tân tiến nhất thế giới.

Úc Hoàn thi lại đại học, lấy thành tích trạng nguyên để thi đỗ đại học A.

Úc Hoàn hoàn thành chương trình đại học trước thời hạn, lại được khối trường IVY League tuyển chọn.

Úc Hoàn từ chối trường nổi tiếng, bắt đầu tự gây dựng sự nghiệp. Năm thứ năm thành lập, doanh nghiệp của Úc Hoàn trở công ty khởi nghiệp kỳ lân*, gần như có thể cạnh tranh được với doanh nghiệp của nhà Úc.

Quan hệ của Úc Hoàn và gia đình có dấu hiệu hòa hoãn, cha hiền con hiếu, anh em hòa thuận. Cha Úc Hoàn đưa cậu đến các buổi tiệc, gặp ai cũng khoe khoang: Đây là con trai tôi.

Năm nay Úc Hoàn hai mươi bảy tuổi.

Đang sống một đời rực rỡ, xán lạn.

......

Nguyễn Thu Bình gập sổ lại, đưa nó cho Cảnh Dương: "Cảm ơn, tôi đọc qua rồi."

"Có cần sửa chỗ nào không? Dù sao cậu cũng chứng kiến đối tượng được ghi chép lớn lên, chắc chắn cậu hiểu rõ hơn bọn tôi."

Một lúc sau, Nguyễn Thu Bình còn nói: "Sau này tôi cũng không hạ phàm theo, không cần đưa sổ ghi chép cho tôi đọc đâu. Tôi chỉ thêm tên mình vào nhóm mà thôi."

Bây giờ anh biết Úc Hoàn sống rất tốt, thế là đủ rồi.

Anh không cần tìm hiểu thêm nữa, bởi vì anh sợ mình sẽ không nhịn được mà chạy xuống trần gian gặp cậu.

"Xì!" - Thần Hải nhíu mày, nói với vẻ giễu cợt - "Quang minh chính đại giao nhiệm vụ nhóm cho người khác, xong cũng quang minh chính đại qua môn một cách dễ dàng luôn..."

"Thần Hải!" - Cảnh Dương vỗ nhẹ lên cánh tay cậu ta.

Thần Hải bĩu môi, không nói nữa.

"Xin lỗi nhé Nguyễn Thu Bình, cậu ấy không biết cách nói chuyện như vậy đấy."

Cảnh Dương nói với vẻ đầy áy náy.

......

Sau khi tan học, Nguyễn Thu Bình đi thẳng đến khu rừng mà bình thường anh vẫn hay luyện công.

Từ lúc Nguyễn Thịnh Phong biết anh "đột phá kỳ mắc kẹt", ngày nào ông cũng giục anh đi luyện. Ban đầu anh luyện hai tiếng ông còn thấy chưa đủ, nói muốn tranh thủ bắt kịp thời cơ cho nên bắt anh luyện đủ ba tiếng một ngày.

Nhưng mà đối với Nguyễn Thu Bình mà nói, nằm hai tiếng hay ba tiếng thì cũng không có gì khác nhau.

Nguyễn Thu Bình tìm một chỗ bằng phẳng trong rừng, ngậm trong miệng một ngọn cỏ lau rồi nằm lên đó.

Bây giờ mọi thứ dần tĩnh lặng lại, trong đầu anh bắt đầu nhớ lại những nội dung mà mình vừa nhìn thấy trong bản ghi chép.

Bây giờ Úc Hoàn đã hai mươi bảy tuổi rồi.

Úc Hoàn hai mươi bảy tuổi, dáng vẻ sẽ như thế nào nhỉ? Khác với năm mười bảy tuổi ở chỗ nào? Lại cao hơn à?

Nghe nói em ấy dùng chân giả tân tiến nhất, không biết sử dụng có thấy thoải mái không, đi đứng có giống như người bình thường không?

Cũng hai mươi bảy tuổi rồi, chắc Úc Hoàn yêu đương rồi nhỉ, đối phương là một cô gái như thế nào?

Hi vọng cô bé đó vừa lạc quan vừa lương thiện.

Suy nghĩ dần dần bay xa, Nguyễn Thu Bình chợt nhớ đến mục đích chủ yếu lúc anh hạ phàm ngày trước, đó là tìm đối tượng cho Úc Hoàn.

Môi Nguyễn Thu Bình dần cong lên. Anh bỗng nhận ra lúc đó mình thực sự vừa ngây thơ vừa tức cười. Một năm anh chỉ xuất hiện một lần, làm sao có thể tìm người yêu mà ông trời định sẵn cho Úc Hoàn được đây? Vả lại động cơ của anh cũng không hề trong sáng.

Úc Hoàn là một người xuất sắc như vậy, hiển nhiên rằng sẽ không có ít người thích em ấy. Úc Hoàn cũng là một đứa nhóc rất ấm áp, lúc đến tuổi rồi thì sẽ gặp được người con gái mà em ấy thích. Úc Hoàn yêu đương với một cô gái, sau đó kết hôn vốn là chuyện thuận theo tự nhiên, nào có chỗ cần anh nhúng tay?

Cho dù Úc Hoàn không tìm được tình yêu đích thực, Nguyễn Thu Bình tin tưởng vào cách làm người của Úc Hoàn, chắc chắn cậu sẽ không ép đứa trẻ chẳng hiểu gì như Nguyễn Đông Đông lập gia đình với mình.

Mà với cả, phiến đá hôn nhân chỉ đưa ra đối tượng mà số phận đã định, chứ các vị thần tiên không ngại hứng chịu thiên lôi vì vi phạm hôn ước trong lịch sử đều không hối hận khi lựa chọn bạn đời hiện tại của mình.

Lỡ duyên phận của Đông Đông và Úc Hoàn đã được định sẵn bởi số phận thì sao?

Nếu anh thực sự cản trở điều đó, phá hỏng hôn ước của hai người, sau này Đông Đông trưởng thành rồi thích Úc Hoàn, sau đó trách ngược anh phá hỏng duyên phận của nó thì làm thế nào?

Dù sao Úc Hoàn cũng là một người xuất sắc và ấm áp như thế, quả thực Nguyễn Thu Bình không nghĩ rằng sẽ có người không thích cậu.

Một chiếc lá cây ngả vàng bỗng dưng bay đung đưa trong gió rồi rơi trên mặt Nguyễn Thu Bình, cắt đứt mạch suy nghĩ của anh.

Nguyễn Thu Bình cầm chiếc lá kia lên, nhân cơ hội vỗ lên đầu mình một cái: Nghĩ cái khác đi Nguyễn Thu Bình.

Khoảng thời gian này anh rất kỳ lạ, lúc nào cũng ngẩn người. Mỗi lần ngẩn người như thế, trong đầu anh toàn nghĩ về Úc Hoàn.

Đúng lúc này, Nguyễn Thu Bình chợt nghe thấy vài tiếng chim hót lạ lùng.

Anh ngồi dậy, nhìn theo hướng mà âm thanh phát ra, chỉ thấy một con chim đang đậu trên một cành cây. Dáng vẻ con chim này khá cao ngạo, nó có chiếc mỏ và cái đuôi màu trắng, những chỗ còn lại trên cơ thể toàn là màu xanh.

Nguyễn Thu Bình kinh ngạc.

Hóa ra trước kia khi anh hôn mê, anh không nhìn nhầm, thật sự có chim Thanh Canh trong khu rừng này.

Chim Thanh Canh là loài chim may mắn hiếm thấy, thường ở trên núi Cẩn Lý, chứ làm sao lại xuất hiện ở khu rừng sau núi rách rưới này?

Con chim Thanh Canh kia bỗng dưng mắt đối mắt với Nguyễn Thu Bình, sau đó nó kêu lên hai tiếng rồi xòe cánh bay về phía trước. Nó bay rất chậm, chậm đến mức nếu anh không đi cùng nó thì anh cũng không biết là nó đang bay.

Đúng lúc Nguyễn Thu Bình cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm, anh đứng dậy, đi theo con chim kia về phía tây

Con chim kia bay khoảng chừng ngàn mét rồi dừng lại trước một thác nước. Ngay sau đó, Nguyễn Thu Bình nhìn thấy nó đi xuyên qua một hòn đá ngay bên cạnh thác nước và không quay trở lại nữa.

Nguyễn Thu Bình dụi mắt.

Tận mắt anh nhìn thấy con chim này chui vào hòn đá, làm sao mà đã không thấy tăm hơi nó đâu rồi?

Anh bước tới xem thử, chậm rãi giơ tay ra chạm lên chỗ mà con chim Thanh Canh kia vừa mới xuyên qua.

Kết quả là anh thấy nửa bàn tay mình cũng biến mất.

Thủ thuật che mắt à?

Nguyễn Thu Bình nhíu mày, sải một bước lớn để đi vào.

Sau khi bước vào, cả người Nguyễn Thu Bình ngây như phỗng.

Từ ngày Nguyễn Thu Bình ra đời, thần tiên sống ở phía tây càng ngày càng ít, đến cuối cùng chỉ còn lại mỗi gia đình anh. Vì vậy ngọn núi này cũng gần như đã trở thành ngọn núi sau nhà Nguyễn bọn anh, Nguyễn Thu Bình "luyện công" ở đây được hai trăm năm nhưng cũng chưa từng phát hiện ra có người lặng thầm xây nhà ở đây.

Hang động sử dụng thủ thuật che mắt này vô cùng rộng rãi. Bên trong có bàn đọc sách, đàn cổ, giường, cái gì cũng có. Thậm chí phép thuật duy trì ánh sáng cũng được sử dụng, mặc dù không có một chiếc đèn nào nhưng cả hang động vẫn sáng như ban ngày.

Chim Thanh Canh vừa mới dẫn Nguyễn Thu Bình tới đây đang đậu trên một chiếc kệ làm bằng gỗ để ăn. Có vẻ như chủ nhân của hang động cũng chính là chủ nhân của con chim này.

Rốt cuộc là thần thánh phương nào có gan to như vậy, thế mà lại dám sống ở ngọn núi sau nhà thần Xui Xẻo?

Ngay lúc này, Nguyễn Thu Bình phát hiện ra một thứ giống như bức tranh vẽ người đang được treo trên tường.

Chẳng lẽ đây là chủ nhân của hang động? Nguyễn Thu Bình bước về phía trước để xem.

Bức tranh này vẽ một người đàn ông.

Người đàn ông trong tranh có vóc người cao gầy, mặc áo ngắn tay và quần đơn giản. Anh ta ngậm ngọn cỏ lau trong miệng, nằm ngủ nghiêng người trên phiến đá.

Nét vẽ của bức tranh vô cùng đơn giản, người đang ngậm cỏ lau chỉ được vẽ một bên mặt bằng hai, ba nét phác họa. Hơn nữa, quần áo trên người cũng rất đơn giản, không có gì đặc biệt. Kiểu quần áo của người này được bán rất nhiều trong chợ giao dịch, ngay cả bố của anh cũng có những ba bộ.

Vì vậy Nguyễn Thu Bình thật sự không thể nhận ra người trong bức tranh là ai. Nhưng anh nhìn ra được bút ký nằm ở góc phải phía dưới bức vẽ:

—— Úc Hoàn.

Khoảnh khắc nhìn thấy rõ hai chữ kia, Nguyễn Thu Bình sợ hết cả hồn.

Hóa ra hang động này là chỗ ở của thần May Mắn!

Mà nghĩ lại, ngoại trừ thần May Mắn Úc Hoàn ra, thì e là trên Thiên Đình không có người thứ hai dám định cư ở ngọn núi sau nhà thần Xui Xẻo đâu.

Nguyễn Thu Bình nhớ đến lời đồn rằng thần May Mắn thích yên tĩnh, sau khi học được thuật ẩn thân thì rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người. Chắc hắn sống ở đây là vì phía tây vô cùng tĩnh lặng.

Nguyễn Thu Bình thấy hơi là lạ.

Nói thật thì anh không thể coi thần May Mắn vẽ tranh gảy đàn trong hang động, đã thế còn nuôi chim này và nhóc Úc Hoàn dưới nhân gian là một người.

Lúc rời đi, Nguyễn Thu Bình quay đầu lại nhìn hang động một lần.

Trái tim anh bỗng đập dữ dội.

Nếu... Nếu cầm tí đồ đã dính vận may rồi đi gặp nhóc Úc Hoàn, có phải anh sẽ không mang đến xui xẻo cho em ấy nữa đúng không?

Sau khi nhận ra rốt cuộc mình đang suy tính điều gì, Nguyễn Thu Bình mạnh tay nhéo mình một cái.

Suy nghĩ cái gì đấy không biết? Mày còn chê mày hại Úc Hoàn chưa đủ nghiêm trọng hả?

Tuy đây đều là đồ của thần May Mắn, nhưng vận may dính trên những món đồ này đều sẽ từ từ tan đi. Nếu vận may tan nhanh thì sao giờ? Nếu anh lại làm hại Úc Hoàn thì làm sao?

Yết hầu Nguyễn Thu Bình chuyển động, anh xoay người đi ra ngoài.

......

Cuộc sống làm ít ăn nhiều, ăn dầm nằm dề của Nguyễn Thu Bình ở lớp Ty Mệnh trôi từ ngày này qua ngày khác.

Mặc dù Thần Hải toàn chọc ngoáy chế giễu anh ngồi mát ăn bát vàng, mỉa mai anh không làm mà đòi có ăn, Nguyễn Thu Bình đều coi như không nghe thấy gì hết.

"Đừng nói nữa Thần Hải." - Cảnh Dương lại can ngăn.

"Chẳng qua là tớ không ưa được một số người, rõ ràng là thành viên trong nhóm mà chả làm cái gì!"

Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu nhìn Thần Hải: "Thế tôi hạ phàm với các cậu nhé, đồng ý không? Chúng ta đi cùng nhau 30 tiếng, cậu có chắc là cậu không lây vận xui của tôi một tí nào không?"

Thần Hải há hốc miệng, cuối cùng vẫn phải tiu nghỉu nói: "Thôi được rồi, cậu ngồi đợi ở đây đi!"

Cậu ta quay đầu nói với Cảnh Dương: "Mình đi ra cửa Phù Hoa thôi Cảnh Dương."

Chờ đến lúc cả lớp đã đi, Nguyễn Thu Bình ngáp một hơi rồi chuẩn bị nhoài người lên bàn nằm ngủ.

Đúng lúc này, Ty Mệnh bỗng dưng hớt hải chạy đến, khẩn trương nói với anh: "Nhanh! Nhanh! Nhanh đến cửa Phù Hoa đi!"

Nguyễn Thu Bình nhìn dáng vẻ của Ty Mệnh, trong lòng cũng hơi phát hoảng. Anh cầm cặp sách chạy nhanh ra ngoài cửa: "Chuyện gì thế thầy? Có phải Úc Hoàn..."

"Hôm nay lãnh đạo bên bộ Giáo Dục Thiên Đình đến kiểm tra! Nếu như người ta phát hiện khóa thực hành thiếu một học sinh thì thầy xong đời luôn!" - Ty Mệnh lau mồ hôi trên trán không ngừng.

Nguyễn Thu Bình: "......"

"Ngây ra đấy làm cái gì? Đi nhanh cái chân lên!"

Nguyễn Thu Bình như chợt nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: "Chờ, chờ em ba... không, hai, hai phút, em sẽ lập tức đến cửa Phù Hoa."

Nói xong, anh lập tức sử dụng phép tốc biến.

May là công lực của anh tăng lên không ít, gần như một giây sau, anh đã tới chỗ của thần May Mắn ở sau núi.

Mặc dù Nguyễn Thu Bình thấy sau khi anh xuống trần gian thì nhất định phải trốn Úc Hoàn, nhưng chuyện đời khó nói. Vận khí của anh từ xưa đến giờ cũng không tốt, khó tránh khỏi việc phát sinh bất ngờ, cho nên anh quyết định cầm theo một món đồ của thần May Mắn để làm bảo hiểm, tránh tạo ra thương tổn cho Úc Hoàn một lần nữa.

Nhưng mà anh cuống quýt nhìn một vòng cũng không biết nên lấy cái gì. Dù sao đây cũng là nhà của người khác.

Mặc dù "người khác" là thần May Mắn Úc Hoàn... Nguyễn Thu Bình vẫn thấy hắn không giống Úc Hoàn phiên bản người phàm.

Mắt Nguyễn Thu Bình bỗng sáng lên, tầm nhìn của anh dừng lại ở bên trong thùng rác.

Mặc dù cầm đồ của người khác thì không tốt cho lắm, nhưng cầm đồ ở trong thùng rác của người khác chắc hẳn không có vấn đề gì.

Nguyễn Thu Bình bước đến bên cạnh nó, ngồi xổm xuống và bắt đầu lục thùng rác với một vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chuẩn chỉ.

Trong chốc lát, anh đã mò được vài mảnh vỡ của một chiếc cốc.

Nguyễn Thu Bình vui vẻ cầm một mảnh vỡ trong lòng bàn tay. Thật là hoàn hảo!

Mảnh vỡ này vừa dễ cầm, vừa là cốc nước mà ngày nào thần May Mắn cũng uống, chắc chắn là đồ dính nhiều vận may nhất!

Nguyễn Thu Bình cất mảnh vỡ bằng sứ đó vào trong túi, sau đó vội vàng tốc biến đến cửa Phù Hoa.

......

Lúc Nguyễn Thu Bình xuống trần gian, bọn Trần Hải đã hạ phàm được một lúc rồi.

Hoạt động nhóm như này chủ yếu là để kiểm tra năng lực hợp tác của các thành viên trong nhóm, vì vậy mỗi một thành viên khi hạ phàm đều bị vòng tay điều đến gần nhau.

Trước kia Nguyễn Thu Bình một mình một nhóm, cho nên sau khi xuống trần gian, vòng tay sẽ tự động điều anh đến phạm vi một trăm mét xung quanh Úc Hoàn. Nhưng giờ vòng tay sẽ mang anh đến phạm vi một trăm mét gần thành viên trong nhóm.

Nguyễn Thu Bình không biết bạn cùng nhóm với mình sẽ ở đâu, anh chỉ hi vọng họ sẽ không xuất hiện ngay gần Úc Hoàn.

Vừa mở mắt, Nguyễn Thu Bình phát hiện mình xuất hiện ở một khách sạn vô cùng sang trọng. Hình như nơi này đang tổ chức tiệc tùng, bánh ngọt và đồ ăn vô cùng ngon được bày biện khắp xung quanh.

Không biết Thần Hải lấy một bộ vest từ đâu ra để mặc, giờ đây cậu ta đang ngồi ăn ở trong góc. Cảnh Dương cũng đứng bên cạnh cậu ta, quen cửa nẻo cầm ly rượu đế cao lên để uống.

Nhìn thấy Nguyễn Thu Bình, Cảnh Dương vẫy vẫy tay, tỏ ý gọi anh đi đến đó.

"Xin lỗi nhé." - Cảnh Dương nhìn Thần Hải vẫn đang ngồi ăn, vẻ mặt có hơi lúng túng: "Thần Hải là Thao Thiết hóa tiên, cứ thấy hơi đói là khó chịu."

Trên trời không phân biệt chủng loại của các vị tiên. Như nhà Nguyễn Thu Bình chẳng hạn, cả dòng họ đều là tiên, còn là dòng họ có dòng dõi lâu đời. Gia tộc chính quy trong giới tiên thì được gọi là "Tiên tự nhiên", còn kiểu thần thú đắc đạo thành tiên như Thần Hải thì được gọi là "Hóa Tiên".

Nghe nói điều kiện cần thiết để một thần thú cổ như Thao Thiết có thể quy tiên đó là chịu đói suốt một năm. Bây giờ Nguyễn Thu Bình rất hoài nghi lúc đó con hàng này kiên trì kiểu gì.

"Các cậu muốn ăn gì, sao không tự đi mua?"

"Mỗi lần hạ phàm chỉ có một trăm đồng thôi, bọn tôi vừa mới xuống thì... Thần Hải đã tiêu hết vào đồ ăn rồi."

"Thế sao lại phải hiện thân, tàng hình tốt hơn chứ?"

"Trước kia bọn tôi thử tàng hình rồi. Nhưng mà tàng hình thì sẽ có người phát hiện ra đồ ăn biến mất không lí do, rất dễ bị lộ. Thà cứ quang minh chính đại ăn thì sẽ không bị phát hiện. Dù sao chỉ cần bọn tôi vào được bữa tiệc đắt đỏ như thế này, thì sẽ không có ai nghi ngờ thân phận của bọn tôi."

Nguyễn Thu Bình im lặng một lúc, sau đó nhìn Cảnh Dương và Thần Hải: "... Các cậu không đi ghi chép Úc Hoàn à?"

Thần Hải phẩy tay, vừa ăn ngấu nghiến vừa nói: "Không sao, ăn xong thì ghi. Với cả giờ thần May Mắn nổi tiếng mà, bọn tôi tra đại trên mạng một tí rồi ghi vào sổ ghi chép là được."

"... Còn làm như thế được á?"

"Ai cũng làm thế!"

"... Mặc dù lúc tôi xuống thì vòng tay ngầm hiểu mệnh lệnh điều tôi đến gần các cậu một trăm mét, nhưng lúc các cậu xuống thì hẳn là ở gần Úc Hoàn một trăm mét hả." - Nguyễn Thu Bình ngừng lại, cảm thấy cổ họng mình hơi khô - "Úc Hoàn, đang làm gì? Có ở gần đây không?"

"Lúc bọn tôi đến thì Úc Hoàn đang chuẩn bị đi công tác, chắc bây giờ đang ngồi trên máy bay rồi. Bọn tôi cũng không muốn đi đi lại lại theo cậu ta nên mới tự mình hành động." - Cảnh Dương nói.

... Không ở gần đây.

Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm.

Anh nắm chặt mảnh vỡ sứ trong tay, không hiểu vì sao mà lại thấy trống trải trong lòng.

"À, Nguyễn Thu Bình, cậu có muốn vào phòng vệ sinh để hủy bỏ thuật ẩn thân không? Nếu không thì lỡ người khác phát hiện ra bọn tôi đang nói chuyện với không khí, bọn họ sẽ thấy kì lạ ấy." - Cảnh Dương nhìn bộ quần áo sáng lập lòe dài từ cổ đến mắt cá chân trên người Nguyễn Thu Bình, lại đưa cho anh một chiếc túi Càn Khôn màu trắng và nói nhỏ: "Có quần áo ở trong đó, cậu có thể thay ra."

Nguyễn Thu Bình lấy túi Càn Khôn, cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh.

Thật ra anh vốn không định ăn lén, nhưng mùi đồ ăn ở đây thực sự quá thơm ngon, đến mức khiến bụng anh bỗng dưng kêu lên vì đói.

Với cả Thần Hải đã ngồi đó ăn được nửa tiếng rồi mà vẫn không có ai đuổi cậu ta đi.

Nguyễn Thu Bình sờ sờ bụng mình, cũng có chút kích động. Anh đưa tay ra, cầm một miếng bánh bông lan lên ăn thử.

Vốn dĩ Nguyễn Thu Bình cũng đang khá đói bụng, cho nên anh nhanh chóng ăn sạch sẽ miếng bánh, sau đó lại giơ tay cầm hai cái bánh quy lên.

......

Ngay lúc này, cửa chính phòng tiệc bỗng dưng được mở ra, tất cả mọi người đều im lặng.

Âm thanh rột rột, nhóp nhép nhai đồ ăn của Nguyễn Thu Bình và Thần Hải cực kỳ không hài hòa.

Thực sự nơi này yên tĩnh đến quá thể đáng, ngay cả Thao Thiết thành tiên như Thần Hải cũng vô thức ngừng ăn và ngẩng đầu lên xem có chuyện gì đang xảy ra.

Cộc, cộc, cộc.

Từng tiếng, từng tiếng gậy ba-toong gõ lên sàn đá cẩm thạch vang tên.

Nguyễn Thu Bình còn chưa nhìn rõ là ai đến mà anh đã chợt thấy nhịp đập trái tim cũng nặng nề nảy lên theo từng tiếng gậy ba-toong.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía chính giữa tầm mắt của mọi người.

Đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.

Người đó mặc một bộ âu phục màu đen, đeo chiếc kính gọng kim loại mỏng và đôi găng tay màu trắng. Hắn chống chiếc gậy ba-toong có giá trị không rẻ, nét mặt trầm tĩnh và uy nghiêm, dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể khiến tất cả những người ở đây ngừng thở.

Tiếng chống gậy dừng lại trước người Nguyễn Thu Bình.

Người đó cởi găng tay ra, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên môi anh.

Hắn thấp giọng nói: "Nguyễn Nguyễn, anh nói anh đi mua kẹo cho em."

_____________________

*Công ty khởi nghiệp kỳ lân: là thuật ngữ trong tài chính chỉ về một công ty khởi nghiệp tư nhân có giá trị hơn 1 tỉ USD. Thuật ngữ này được đặt ra vào năm 2013 bởi nhà đầu tư mạo hiểm Aileen Lee, chọn con vật thần thoại để đại diện cho sự hiếm có về mặt thống kê của các dự án thành công như vậy. (Nguồn: Wikipedia)

*Thao Thiết: Trong sách Sơn Hải Kinh và Tả truyện thì thao thiết là một trong "Tứ hung" gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam du͙ƈ vọиɠ. (Nguồn: Wikipedia)