Họ rời bàn ăn, đứng dậy cùng bước ra . Vọng Quân cho xe chạy về phía bờ sông, trong những ngày cuối hè ở đây, hầu như không có ai cả.

Trời đã gần tối, ráng chiều chạng vạng làm tăng thêm vẻ đẹp dịu dàng của một nước lung linh . Những cơn gió đùa trên cành lá và dòng sông trở nên mênh mông, hiền hoà, thơ mộng . Tâm hồn Chiêu Hà chợt ấm lại . nàng lại mỉm cười cho giây phút mong manh của chính mình

Chiêu Hà đã tháo giày bỏ vào trong xe Vọng Quân và bảo anh cũng làm như vậy . Họ sóng bước bên nhau từ từ đi dọc bờ sông

- Anh đang nghĩ gì thế, Vọng Quân ?

Chiêu Hà lên tiếng khi thấy anh đã im lặng khá lâu và đôi mắt có vẻ trầm tư khó hiểu.

- Tôi đang nghĩ về cô đấy

- Nghĩ về tôi ?

- Phải.

- Thế, thật lòng mà nói, anh thấy tôi thế nào ?

- Xinh đẹp, nấu ăn ngon.

- Nhưng đó chắc chắn không phải là mẫu phụ nữ anh chọn làm vợ , có đúng không ?

Câu hỏi thốt khỏi đôi môi, nàng mới cảm thấy ân hận . Nàng cũng chẳng hiểu tại sao nàng lại hỏi một câu trơ trẽn đến như vậy ?

Anh trả lời:

- Tôi lớn lên nhờ cô Lam Hằng, và có được ngày hôm nay cũng nhờ cô ấy . Cô ấy muốn tôi có vợ danh giá và cô ấy cũng làm tiền cho sự tiến thân của tôi

Câu trả lời thẳng thắn của anh làm nàng đau đớn vô cùng . Nàng có cảm giác như có ai đó vừa đẩy nàng xuống một vực sâu thăm thẳm.

Thấy nàng im lặng, anh nói tiếp:

- Có thể cô không phải tuýp nữ mà tôi chọn, nhưng cô là tuýp của nhiều người lắm đấy.

Chiêu Hà biết anh muốn ám chỉ ai . Bởi vì anh đã thấy Quân Phát đá lông nheo tình tứ với nàng kia mà.

- Vậy anh sẽ chọn vợ cho việc thăng tiến của anh hơn là anh yêu cô ta ?

- Có lẽ thế.

Nàng im lặng . Vậy là tất cả nụ hôn mà anh trao cho nàng chỉ là một sự đùa cợt qua đường, không hề có tí rung động . Anh đã đùa cợt trênt ình cảm của nàng . Nàng muốn khóc, nhưng không làm sao khóc được.

- Sống không có tình cảm, tình yêu mà anh có thể sống được sao ?

- Tình yêu ? Tình cảm ư ?

- Tôi tin rồi sẽ có một ngày nào đó, có người phụ nữa sẽ khiến anh phải biết khóc biết tình yêu, tình cảm là gì

- Vậy ư ?

- Nếu anh cưới vợ mà không yêu, sao anh không cưới đi ? Hẳn anh đã đến tuổi lập gia đình rồi còn gì ?

- Ba mươi ba, cái tuổi đó chẳng có gì là trọng đại cả . Tôi lúc nào cũng bận rộn, và có lẽ vì thế mà tôi chưa lấy vợ . À ! Nhưng mà chuyện hôn nhân của tôi, chẳng có liên quan gì tới cô đâu

Lạ thay ! Chiêu Hà chẳng hề tự ái vì câu ấy mà hỏi tiếp:

- Anh đã suy nghĩ tới cô gái nào chưa ?

Anh quan sát khuôn mặt của nàng và trả lời:

- Vài ba người gì đó . Nhưng tôi vẫn chưa có quyết định rõ ràng

- Và anh nghĩ rằng: việc các cô ấy chấp nhận khi anh quyết định là lẽ đương nhiên ?

- Cũng có thể cô ta không ưa tôi lắm chứ

Bất chợt, anh đứng lại và quay sang nhìn nàng:

- Nè ! Cô hỏi về tôi hơi nhiều đấy nhé . Còn cô thì sao ?

- Tôi à ? Tôi thì muốn đi về ngay thôi

- Được thôi . Cô đứng đây đợi tôi . Tôi lấy xe đến đây đón cô

Nàng mím môi tức giận vì anh đã đồng ý lời đề nghị ra về của nàng một cách nhanh chóng đến như vậy.

Rõ ràng anh chẳng có chút luyến lưu gì cái phút giây này . Phút giây mà nàng cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời .