Biết Triệu Lệ hai ngày này đều sẽ ăn vạ nơi này không đi, sắc mặt Phùng Dã đen xì. Triệu Lệ còn kén cá chọn canh, lúc ăn cơm còn liên tục chê bai đồ hắn làm.

"Tiểu Phong, tao muốn ăn đồ mày nấu cơ."

Triệu Lệ ăn một miếng sườn xào chua ngọt, liền chê thịt quá cứng, vị ngọt ngán, làm ra vẻ như bị ép ăn. Nói xong còn nắm tay Trương Phong Hoà làm nũng, Phùng Dã giận đến nổi điên, lạnh lùng nói:"Ăn không quen thì cút."

"Chà, nói 2 câu anh lại nổi giận à,

phải rồi người như anh nào có để ai chê bai mình." Triệu Lệ bĩu môi, không quên khuyên nhủ Trương Phong Hoà:"Tiểu Phong, tao khuyên mày nên xem xét lại đi. Trai còn nhiều, đùi đàn ông vẫn xếp hàng dài dài đó...."

Mắt thấy Phùng Dã sắc mặt càng ngày càng đen, Trương Phong Hòa cười nói:"Được rồi, Lệ Lệ, mày cũng đừng chèn ép anh ấy quá."

Triệu Lệ biết điều thu người, tuy rất thích công kích Phùng Dã, nhưng nghĩ đến mặt mũi Trương Phong Hoà, hắn liền im miệng.

"Bữa cơm này Phùng Dã làm rất ổn, ăn rất được nha." Trương Phong Hoà cổ vũ Phùng Dã, đem tất cả đồ ăn đều nếm thử, nhiệt tình khen ngợi từng món, nói Phùng Dã có thiên phú. Nghe xong Triệu Lệ thật muốn ói, đúng là

tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, gớm ghiếc như vậy mà có thiên phú hả trời? Có mà vì yêu mới khen thì có!

Triệu Lệ xoa trán, nhìn cặp đôi trước mặt ân ái chọc thủng mắt hắn.

Hắn bất đắc dĩ nói:"Xin 2 vị kiềm chế, ở đây vẫn còn cẩu độc thân."

Ăn xong miếng thức ăn Phùng Dã gắp cho mình, Trương Phong Hòa nghe vậy, trêu ghẹo nói:"Mày nên dẫn Dương Thích theo mới phải, đỡ phải nhìn tụi tao phát cẩu lương."

Dứt lời, Triệu Lệ cứng đờ, lát sau mới lên tiếng:"Tao với Dương Thích chia tay rồi."

Trương Phong Hoà nghe xong, thiếu chút nữa bị nghẹn. Cậu ngẩn người sau đó nhìn nét mặt bình tĩnh của Phùng Dã, lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của Triệu Lệ nói:"Chuyện khi nào?"

Không đợi Triệu Lệ trả lời, Phùng Dã nhanh chóng cướp lời:"Trước kia rồi."

Đã biết rõ.

Trương Phong Hòa sửng sốt, tra hỏi:"Sao tao lại không biết?"

"Vì tao có nói mày nghe đâu", Triệu Lệ vỗ tay,"Được rồi, lúc ăn cơm đừng nói những chuyện gây mất hứng như vậy."

Lúc sau không nhắc đến Dương Thích nữa, nhưng trong lòng Trương Phong Hoà vẫn không yên, rất nhiều lần nhìn Triệu Lệ muốn nói lại thôi. Phùng Dã thấy thế, trong lòng không nhịn được có chút chua.

Đặc biệt là buổi tối khi ngủ, Phùng Dã muốn cùng Trương Phong Hoà ngủ chung, Triệu Lệ ngủ riêng, mỗi người một phòng. Nhưng Triệu Lệ ôm cánh tay Trương Phong Hoà cứng ngắc, còn la hét đòi ngủ chung.

Phùng Dã giận đến sắc mặt đen lại, hỏi Trương Phong Hoà:"Em mau chọn!"

Trương Phong Hòa 囧.

Khó khăn lắm Triệu Lệ mới đến đây, đương nhiên cậu rất muốn ở cùng Triệu Lệ hơn nữa vẫn có một số việc muốn hỏi hắn. Vì thế Trương Phong Hòa chỉ phải an ủi Phùng Dã, nói:"Thôi mà, chỉ có 2 ngày anh so đo với Triệu Lệ làm gì."

"Hề hể." Triệu Lệ đắc ý choàng tay qua bả vai Trương Phong Hoà, "Mau cút, nơi này không chứa chấp anh."

Nếu không biết Triệu Lệ là 0, lại còn là bạn bè lâu năm của Trương Phong Hoà, Phùng Dã đã sớm giã hắn một trận. Trương Phong Hoà đã lên tiếng, Phùng Dã còn có thể nói cái gì, cuối cùng chỉ phải bất đắc dĩ mà đi. Trước khi đi còn quay đầu còn cảnh cáo Triệu Lệ nên biết thân phận.

Triệu Lệ vui mừng không thôi.

"Ê không nghĩ đến Phùng Dã có một ngày sẽ như vậy nha?" Triệu Lệ như phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa, cười nói:"Tao xem coi bộ anh ta bị mày ăn đến sạch rồi."

"Được rồi, mày còn muốn đối nghịch với anh ấy đến bao giờ?"

"Tốt quá rồi, Tiểu Phong nhà chúng ta rốt cuộc cũng hoàn thành ý nguyện." Triệu Lệ nhìn Trương Phong Hòa, cười đến vui vẻ. Triệu Lệ là người mong muốn Trương Phong Hoà hạnh phúc nhất, hiện tại Trương Phong Hoà cùng tình yêu của đời mình tu thành chín quả, đáy lòng Triệu Lệ cũng hạnh phúc lây.

Tắm xong, 2 người lên giường ngủ. Phòng Trương Phong Hoà chỉ có 1 giường, đương nhiên 2 người ngủ chung một chỗ. Nghĩ đến Phùng Dã đang nằm ở cách vách giận đến nghiến răng, cả người Triệu Lệ thoải mái vô cùng. Hắn nằm ở trên giường, nghiêng người nhìn Trương Phong Hoà, 2 người gần đến mức có thể thấy sẹo trên trán cậu.

Triệu Lệ trong lòng căng thẳng, nói:"Xảy ra chuyện lớn vậy mà không nói tao nghe."

Hắn còn oách trách Trương Phong Hoà gạt hắn.

"Cũng đâu phải chuyện lớn? Sợ mày lo lắng thôi." Trương Phong Hòa nói. Cậu không muốn làm Triệu Lệ lo lắng, mới không nói với hắn.

Triệu Lệ chép miệng, không vui. "Mày không nói với tao, tao mới lo đó."

Hắn nghiêm túc nhìn Trương Phong Hòa. "Về sau không được gạt tao nữa."

Trương Phong Hòa gật gật đầu, thấy Triệu Lệ nghiêm túc, trong lòng liền thấy ấm áp, biết Triệu Lệ thật sự quan tâm mình. Cậu xin lỗi Triệu Lệ, hứa sẽ không có lần sau.

"Hừ! Tốt nhất là không có lần sau!" Triệu Lệ trợn trắng mắt, sau đó xoay người, chuẩn bị ngủ, còn không quên kêu Trương Phong Hòa tắt đèn.

Trương Phong Hoà không tắt đèn, ngược lại hỏi hắn."Vậy chuyện Dương Thích, sao mày không kể tao nghe?"

Thật lâu sau, Triệu Lệ mới trả lời." Tao cùng Dương Thích có gì nói."

"Cái gì?" Trương Phong Hòa nhướn mày.

Triệu Lệ xoay người lại,, nhìn Trương Phong Hòa, bất đắc dĩ ngồi dậy, gãi tóc. Nói: "Được rồi, tao nói."

Trương Phong Hòa cũng ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhìn Triệu Lệ, nói: "Sẽ cực kì nghiêm túc nghe."

"Ngày đó tao từ chỗ mày về, cãi nhau với Dương Thích một trận, 2 tụi tao chiến tranh lạnh mấy ngày."

Vừa nói, Triệu Lệ vừa nhớ lại chuyện hôm đó.

Chiến tranh lạnh được mấy ngày, Dương Thích rốt cuộc chịu không nổi chạy đi xin lỗi trước. Hơn nữa không chỉ là xin lỗi, còn cùng Triệu Lệ nói, muốn cùng hắn hẹn hò thật sự. Triệu Lệ ngay từ đầu còn tưởng đùa, nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của đối phương mới biết là thật.

"Lệ Lệ, cùng anh hẹn hò, được không?"

Triệu Lệ nhớ không rõ hôm đó mình thế nào, chỉ biết trong đầu đấu tranh rất dữ dội. Cuối cùng hắn nói gì à? Ờ thì, "không được."

Hắn cự tuyệt Dương Thích.

"Sau đó thì sao?"

"Làm gì có sau đó, thì sau đó là tao từ chối rồi." Triệu Lệ buông tay, hắn cùng Dương Thích kết thúc như vậy. Hoặc phải nói cho đúng, trước nay chưa từng có bắt đầu.

Trương Phong Hòa có chút trầm mặc. Cậu biết Triệu Lệ vô tâm vô phế, người chịu tổn thương nhiều nhất chắc chắn là Dương Thích.

Triệu Lệ thấy cậu như vậy, liền nói: "Có gì mau nói, nhịn kẻo nghẹn."

Trương Phong Hòa lắc lắc đầu.

Triệu Lệ thở dài, "Tao biết mày muốn hỏi gì, có phải là tao còn tình cảm với hắn không chứ gì?"

"Nếu là những năm trước thì đương nhiên có." Triệu Lệ cười cười, "Tình cảm tao dành cho Dương Thích sớm đã phai nhạt, hơn nữa tao với Dương Thích không thể bắt đầu lại."

Lúc bắt đầu cùng Dương Thích nối lại tình xưa, Triệu Lệ chỉ muốn chơi đùa mà thôi. Sau lại thấy Dương Thích có hứng thú với mình, liền thấy thích thú. Lần chiến tranh lạnh đó hắn mới phát hiện được bản thân không hề để ý Dương Thích, sẽ không nhớ quên sinh nhật đối phương, không vì chuyện đối phương chiến tranh lạnh với mình cũng không thèm bận tâm. Khi đó hắn liền suy nghĩ cẩn thận, đối với những thứ râu ria, không cần thiết lại lãng phí thời gian.

Nên hắn từ bỏ cùng Dương Thích phân cao thấp.

Hắn cảm thấy mình cũng không mệt mỏi, cùng mối tình đầu chơi đùa lại còn làm người ta lưu luyến hắn, xem như là trả giá.

*

Hừng đông, Phùng Dã liền đến gõ cửa.

Trương Phong Hòa còn đang trong giấc mộng, Triệu Lệ bị tiếng ồn đến mất kiên nhẫn, rời giường đi mở cửa.

Thấy Triệu Lệ, Phùng Dã liền làm lơ hắn, lập tức đi đến giường. Lúc này Trương Phong Hòa cũng ngồi dậy, tóc tai lộn xộn, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ. Phùng Dã đau lòng nói:"Muốn ngủ tiếp không?"

Triệu Lệ đi ngang qua, thiếu chút nữa buồn nôn.

Trương Phong Hòa mơ mơ màng màng nói: "Không được, lát còn phải cùng Lệ Lệ đi ra ngoài."

Phùng Dã thấy lại là Triệu Lệ, liền im bặt.

Rửa mặt xong, 3 người cùng nhau ăn sáng. Thức ăn là do Phùng Dã thức dậy từ sớm đi mua, Triệu Lệ một bên ăn bánh bao một bên khen ngợi:"Ăn rất ngon."

Ăn cơm xong, Triệu Lệ đi 1 vòng tham quan nhà Phùng Dã. Thấy ban công 2 bên nhà rất gần nhau, hắn mỉa mai Phùng Dã:"Anh thật sự rất có ý đồ."

Hắn kéo tay Trương Phong Hòa, chân thành nói: "Tiểu Phong,tối ngủ nhớ khoá cửa cẩn thận, bằng không nửa đêm coi chừng có người lén chui vào phòng."

Phùng Dã từ ngày hôm qua đến hôm nay đã nghẹn một bụng tức, nghe Triệu Lệ nói như vậy, hắn không nói hai lời tiến lên, hất tay Triệu Lệ ra. Ôm Trương Phong Hòa vào trong lòng, tức giận nói:"Triệu Lệ, tôi thấy cậu ăn cơm nhiều quá rồi phải không?"

Trương Phong Hòa cười cười.

Phùng Dã đen mặt khó chịu. Thừa dịp Triệu Lệ đi WC, ôm Trương Phong Hòa hôn một cái. Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị thế giới 2 người, kết quả lại bị bóng đèn cao cấp Triệu Lệ đến phá đám.

Chỉ có thế giới 2 người hâm nóng tình cảm, còn bị người phá suốt 2 ngày, tâm trạng Phùng Dã làm sao vui được?

Cả ngày đi chơi,Phùng Dã mặt đen than. Buổi tối lúc ăn cơm, hắn cùng Triệu Lệ vẫn tranh chấp, ăn đến một nửa, Triệu Lệ lấy cớ đi WC rồi chuồn.

Để lại tờ giấy,nhờ phục vụ đưa cho họ.

"Tao giúp tụi mày book phòng ở khách sạn XX rồi, chúc 2 người có 1 đêm vui vẻ nha~".

Trương Phong Hòa đọc xong, đen mặt. Rất muốn hỏi Triệu Lệ, rốt cuộc mày có bao nhiêu chấp nhất trong việc đặt phòng cho tao hả?

Phùng Dã vừa thấy, vui vẻ. Nghĩ thầm bóng đèn thật là hiểu chuyện.

Vì thế ăn cơm xong, Phùng Dã liền gấp không chờ nổi dẫn Trương Phong Hòa đến phòng khách sạn Triệu Lệ đã đặt sẵn. cùng Trương Phong Hòa 1 đêm khó quên.