Vì Phùng Dã đột nhiên bị tấn công, nên bị yếu thế hơn hẳn. Bất quá Trương Tự ra tay cũng không nặng, chỉ có ý muốn dạy dỗ đối phương. Nhưng Trương Phong Hoà ở 1 bên vẫn là bị 2 người hù doạ không nhẹ.

Người đi qua đều đứng túm tụm bàn luận chứ không can ngăn. Trương Phong Hoà đang truyền dịch, chỉ có thể ngồi lo lắng. Thẳng đến khi nhân viên y tế chạy lại tách họ ra, cục diện mới được khống chế.

Phùng Dã cùng Trương Tự đều chật vật, đặc biệt là Phùng Dã, không chỉ có cổ áo bị kéo xuống, tóc bị rối, khoé miệng còn dính vết máu.

Trương Phong Hoà nhìn thập phần băn khoăn, rất muốn tiến lên giúp hắn lau đi vết máu. Nhưng Trương Tự vẫn luôn đứng bên cạnh cậu, muốn được cậu an ủi. Trương Phong Hoà xoay người, giúp Trương Tự chỉnh lại quần áo, hỏi:"Cậu không sao chứ?"

"Không có việc gì." Trương Tự lắc đầu, "Chuốc thêm rắc rối cho anh rồi."

Nghe được cuộc đối thoại mà ý ám chỉ mình, Phùng Dã chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.

Đúng lúc này bác sĩ từ phòng khám chạy lại, quở trách Phùng Dã và Trương Tự 1 hồi. Trương Tự vội vàng cúi đầu xin lỗi, Phùng Dã mặt lạnh rời đi.

Nhìn Phùng Dã rời đi, Trương Phong Hòa rất muốn hỏi hắn, tới bệnh viện chỉ muốn sỉ nhục cậu thôi sao?

"Tôi vừa mới tẩn hắn, có giúp anh thoải mái hơn không?" Trương Tự hỏi.

Trương Phong Hoà sửng sốt, không biết nên nói gì mới đúng. "Tôi không vì anh ta mà nổi giận đâu."

".......Tại sao?" Trương Tự không ngờ mình lại được nghe đáp án như vậy. Hắn cho rằng tên kia dùng lời nói sỉ nhục Trương Phong Hoà, mới làm Trương Phong Hoà khóc, cho nên hắn nhịn không được mới ra tay......

"Không sao hết, quen rồi." Trương Phong Hoà cười với hắn, cười đến chói mắt.

Trương Tự không biết dạng tình cảm nào mới có thể làm người chịu bị sỉ nhục thành thói quen, hắn hỏi:"Anh thích tên đó?"

Trương Phong Hoà gật gật đầu,"Thích quá lâu, từ bỏ thật sự khó."

"......" Trương Tự trầm mặc.

Không khí có chút ngột ngạt, chỉ có thời gian tích tắc trôi.

Không biết qua bao lâu, Trương Tự đột nhiên nói: "Cho tôi cho số di động của anh."

"A"?

"Lần trước nói rồi mà." Trương Tự nhếch miệng cười, "Tôi sẽ cho anh biết, từ bỏ người mình thích không khó."

Người trẻ tuổi vẫn luôn là bộ dạng tự tin như vậy.

Phùng Dã đi ra khỏi bệnh viện, trời bỗng đổ mưa. Hắn theo bản năng lấy khăn choàng cổ, lại phát hiện khăn đó đã sớm trên người Lộ Nhất Minh. Hắn ngượng ngùng thu hồi tay, không quay đầu lại đi vào trong mưa.

Ở bệnh viện vì phát sinh chuyện không vui, Phùng Dã cũng không còn tâm tình làm việc, liền lái xe về nhà.

Dọc theo đường đi, Phùng Dã chỉ cần nhớ đến Trương Phong Hoà cùng tên kia thân mật, khoé miệng càng đau thêm. Trương Phong Hoà....Phùng Dã nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cậu nói thích tôi 7 năm, cũng chỉ được như thế.

Sau khi về đến nhà, Phùng Dã liền đánh một giấc. Tỉnh lại do tiếng chuông điện thoại của Lộ Nhất Minh.

"Uy." Không biết vì cái gì, Phùng Dã cảm thấy hôm nay không có tâm tình cùng Lộ Nhất Minh nói chuyện yêu đương.

"Phùng Dã, ăn cơm chưa? Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn nha?"

"Còn chưa ăn." Phùng Dã ngồi dậy,"Buổi tối không đi."

"Ừ." Giọng Lộ Nhất Minh phảng phất mất mát.

Phùng Dã nghĩ liền nói:"Tối em đến nhà anh đi."

"Được, tan ca rồi em qua nhà anh, sẵn mua đồ ăn luôn."

"Không cần, tủ lạnh có thức ăn, buổi tối qua nấu." Dứt lời, Phùng Dã cúp máy.

Đứng dậy đi đến tủ lạnh, mở cửa ra liền thấy một đống hỗn độn nguyên liệu. Nhớ không lầm, đây là đồ của Trương Phong Hoà, mỗi cuối tuần cậu sẽ lại đây nấu cơm.

Phùng Dã không bao giờ nấu cơm, giờ lại luyến tiếc trù nghệ của Trương Phong Hoà.

Thời điểm Lộ Nhất Minh đến, thiếu chút nữa là chứng kiến Phùng Dã đốt bếp. Lộ Nhất Minh cũng sẽ không xuống bếp, chỉ giúp hắn thu dọn tàn cuộc.

Nhìn phòng bếp bị làm rối tung, Lộ Nhất Minh cười đến không thở nổi. Phùng Dã không nói gì, chỉ là đi qua ôm eo đối phương, đem y đẩy lên tường, ôm hôn. Hai người quấn lấy nhau đến sofa, nút áo somi của Lộ Nhất Minh cởi đến chỉ còn 1 nút, Phùng Dã bỗng ngừng lại.

Lộ Nhất Minh có chút khó hiểu: "Làm sao vậy?"

Phùng Dã trầm mặc một lát, nói: "Đi ra ngoài ăn đi, anh đói bụng."

Phùng Dã không thừa nhận, lúc hôn Lộ Nhất Minh, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Trương Phong Hoà tựa đầu vào vai người kia, chói mắt cực kỳ.

Từ lúc Trương Tự xin được số của Trương Phong Hoà, không có việc gì cũng sẽ gọi. Nấu cháo điện thoại xong, liền nhắn tin trên Wechat, Trương Phong Hoà mỗi ngày làm việc, còn phải đối phó với sự theo đuổi của Trương Tự, cùng một chút ý niệm với Phùng Dã cũng bị làm đến không còn.

Ngày đó đôi lời với Phùng Dã, Trương Phong Hoà hiểu được 2 người hoàn toàn không có khả năng. Phùng Dã đã có cuộc sống mới, cậu cũng nên nhanh chóng quên đi để bắt đầu lại. Huống hồ Phùng Dã chưa bao giờ thuộc về cậu.....Cậu nói với Trương Tự mình không tức giận, kì thật không phải không có, chỉ là 7 năm qua cảm xúc quá nhiều với Phùng Dã, một khắc kia, cậu cảm thấy không cần phải lãng phí với hắn nữa.

Đã lăn lộn 7 năm, còn muốn lăn thêm 7 năm nữa sao?

Buổi tối, Trương Tự nhắn Wechat rủ cậu tối mai đi ăn cơm. Trương Phong Hoà vốn dĩ muốn nhận lời, kết quả lại nhận được điện thoại của cha đã lâu không gọi, lực chú ý liền dồn vào.

"Tiểu Phong, mai tối con có rảnh không? Cha muốn gặp con."

Trương Phong Hoà cùng Trương phụ tuy sống cùng thành phố A, nhưng lúc cậu còn bé cha mẹ đã ly dị rồi lập gia đình mới, 1 năm cậu cũng chỉ gặp được Trương phụ vài lần.

Trương phụ hiện tại rất bận, công ty kinh doanh cùng gia đình mới sống rất hoà thuận. Lúc Trương Phong Hoà còn đi học, Trương phụ sẽ gặp cậu đưa sinh hoạt phí, nhưng từ khi Trương Phong Hoà đi làm, tần số gặp mặt giữa 2 người càng ít dần.

Kì thật, Trương Phong Hoà rất hận Trương phụ. Năm đó Trương phụ ngoại tình, thông đồng cùng người đàn bà giàu có kia, mới làm cho gia đình tan nát. Trương mẫu sau khi hôn nhân thất bại cũng mau chóng lập gia đình mới, sống những ngày rất mỹ mãn.

Khi còn bé, Trương Phong Hoà luôn không cam lòng tha thứ cho Trương phụ, chính là thời gian trôi đi, được ông bà ngoại nuôi lớn, khát vọng được gần cha mẹ cũng dần tiêu tan, mà thứ gọi là gia đình, cậu cũng không còn thiết tha nữa.

Bị cha mẹ từng người bỏ rơi, cậu bởi vì nếm đủ loại gia vị cô độc, nên khi có ánh sáng bước vào cuộc đời cậu, cậu mới yêu hắn lâu như vậy.

Năm đó một trận mưa lớn thình lình xuất hiện, Trương Phong Hoà mới gặp Phùng Dã.

Mới từ thư viện đi ra, Trương Phong Hoà không mang dù, liền nối đuôi theo nhóm người bước ra ngoài trong mưa. Có người lái xe đạp gào thét chạy qua, làm nước mưa bắn lên người Trương Phong Hoà ướt đẫm. Khi Trương Phong Hoà còn ngẩn người, một người cầm dù từ đối diện đi đến.

Trương Phong Hoà thấy rõ mặt người này, anh tuấn suất khí, vẻ ngoài trẻ tuổi kiêu ngạo. Hắn tựa hồ có chút không kiên nhẫn, hoặc là tâm tình không tốt lắm, tóm lại lúc đi đến là bộ dạng nổi giận đùng đùng. Đi đến bên cạnh Trương Phong Hoà, người kia liền duỗi tay ra đưa dù cho cậu.

Trương Phong Hoà ngu ngốc, không lấy tay ra đỡ.

Người nọ không kiên nhẫn mà nói: "Đưa cậu thì cứ lấy!"

Khi nói những lời này, mắt người kia cứ nhìn thẳng, hoàn toàn không liếc mắt tới Trương Phong Hoà. Đi tới, quăng dù cho Trương Phong Hoà.

Trương Phong Hoà cầm dù, nhìn bộ dạng người kia đi vào trong mưa to.

Trong làn mưa thấy được đường cong của người đàn ông mặc áo somi trắng, gợi cảm đến mê người, chính lúc ấy Trương Phong Hoà dính mũi tên tình yêu.

Đó là Trương Phong Hòa lần đầu tiên gặp được Phùng Dã.

Đối với Phùng Dã, Trương Phong Hoà chỉ là người qua đường hắn tuỳ tiện ném dù cho. Còn Trương Phong Hoà, lại mở ra con đường theo đuổi 7 năm. Đáng tiếc là không bao giờ với tới được.

Nhớ tới chuyện cũ, Trương Phong Hòa lại là đau đầu không thôi. Chuyện cũ, khó có thể quên. Nếu có 1 ngày mất trí nhớ, quên mất tình yêu này cùng mối quan hệ với Phùng Dã thì tốt biết mấy?

Nhưng vào lúc này, Wechat của Trương Tự hiện ra."Vì sao mai tối không được [Khóc][Uỷ khuất]"

"Thật ngại quá, có người hẹn tôi trước cậu rồi." Trương Phong Hoà vẫn luôn mềm lòng với Trương Tự.

"Tên nào lại có thể nhanh hơn tôi?" Trương Tự tỏ vẻ phẫn nộ.

"Người đàn ông quan trọng như sinh mệnh đối với tôi."

"........."

"Cha tôi."

"..........."

Trương phụ hẹn Trương Phong Hoà đến 1 tiệm cơm Tây mới khai trương. Vào tiệm cơm, Trương Phong Hoà liền biết chỗ này không rẻ, bất quá không phải cậu trả tiền, nên cũng không bận tâm nữa.

Người phục vụ tiến đến bàn Trương Phong Hoà, Trương Phong Hoà hướng cha mình cười cười, thật lâu không gặp, Trương Phong Hoà đối với cha mình, chính là không biết phải ứng xử thế nào.

"Cha, hôm nay có thời gian ăn cơm với con sao?" Trương Phong Hoà ngồi đối diện Trương phụ.

Trương phụ bề ngoài là 1 nam nhân trung niên nho nhã, trên mũi đeo mắt kính nhìn thành thật lại khôn khéo. "Là cha con với nhau lại phải có lý do mới có thể ăn cơm với nhau sao?"

Trương Phong Hoà biết Trương phụ chỉ là khách sáo. Nếu thật sự để ý đến đứa con với người vợ trước, sẽ không có những năm tháng không ngó ngàng đến.

"Cha, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, không cần đối đãi khách sáo với con."

"Tiểu Phong, lâu không gặp rồi, không thể cùng cha ngồi trò chuyện hay sao, con làm cha thật thương tâm." Trương phụ đỡ mắt kính nói:"Tuổi con không còn nhỏ, khi còn nhỏ cha không quan tâm con nhiều, điều đó luôn làm ta thật tiếc. Năm nay con cũng 27 rồi đi?"

"26." Người phục vụ bưng nước lên, Trương Phong Hoà nhàn nhạt sửa lại cha mình.

"Không sai lắm." Trương phụ cười nói,"Mẹ kế con giúp tìm được một nhà môn đăng hộ đối, là một cô gái tốt, có muốn cùng cô ấy gặp mặt không."

Hoá ra cùng ăn cơm là giả, thân cận là thật. Trương Phong Hòa bất đắc dĩ nói: "Không cần, khi nào con kết hôn thì sẽ tự tìm người. Khi con còn nhỏ cha cũng không quản, trưởng thành rồi cũng không có tư cách quản con. Đối với mẹ kế con, cha gửi lời cảm ơn giúp con."

Trương phụ nghe xong, sắc mặt không tốt, không khí trùng xuống.

Trương Phong Hòa trong lòng cười lạnh. Trước kia cha cậu ngoại tình, cậu đã không để ý, nhưng không vì vậy cậu sẽ hào phóng đến mức không chấp người phụ nữ đã câu dẫn cha mình. Liên quan đến nhà người đàn bà kia, cậu chắc chắn sẽ không thích.

Người đàn bà đó đến tận nhà bức ly hôn, cậu còn nhớ rõ mặt.

Người phụ nữ vừa có tiền vừa thủ đoạn, sau khi chồng chết, mang theo đứa con 6 tuổi với chồng trước, cũng có thể làm nhà Trương Phong Hoà náo loạn vô cùng.

"Tiểu Phong, cô gái kia chính là tiểu thư thiên kim, nếu con cưới cô ta, con đường thăng tiến chắc chắn sẽ rất nhanh." Trương phụ dùng lời lẽ tốt đẹp khuyên nhủ.

Trương Phong Hoà cười nói:"Nên năm đó cha mới ngoại tình, đúng không ạ?"

Không dự đoán được Trương Phong Hoà sẽ nói như vậy, Trương phụ có chút trở tay không kịp. Đối với đứa con trai này, cậu trước sau là có thua thiệt, trước mặt cậu luôn nói lời nhẹ. Nhưng hiện tại Trương Phong Hoà nhắc lại chuyện cũ, làm hắn không còn lời nào để nói.

"Kì thật con cũng biết, 2 người để con tiếp cận vị thiên kim kia, là có mục đích lợi dụng. Nói đi, nếu con cưới cô gái kia, sẽ đem lại lợi ích cho Trương gia các người thế nào?"

"......" Bị làm quê, Trương phụ chỉ có thể thở dài thật mạnh, đem nước sôi để nguội trước mặt uống 1 hơi.

Người phục vụ đem cơm lên, Trương phụ nói:"Ăn trước đi, ăn xong rồi nói."

Trương Phong Hoà cúi mặt bắt đầu ăn, không nói lời nào.